Chương 421: Xà Nhân Tộc
Lý Bình An nghiêm trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không một ai là thiện? ͏ ͏ ͏ ͏
Quay đầu nhìn về phía Kim Vô Kỵ, lạnh giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rốt cuộc thì các ngươi đã làm cái gì? Kim Sa yêu vương ở nơi đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Lý Bình An, Kim Vô Kỵ không cầm nổi lòng mà run lên, thầm cảm thấy lạnh cả người, sẽ chết, ta sẽ chết! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ hoảng hốt, vội vã kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết, phụ vương ta nhất định là đang áp giải nô lệ đến Huyễn Nguyệt đế quốc rồi, Huyễn Nguyệt đế quốc là đệ nhất cường quốc ở Tây Vực, phụ hoàng của ta chính là một trong những trưởng lão Thần Thánh Chi Nguyệt bên trong Huyễn Nguyệt quốc nội, các ngươi không đắc tội nổi đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thoáng sửng sốt, nghiêm trọng hói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nô lệ là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ vươn đầu lưỡi đỏ chót ra liếm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là xà nhân, bộ tộc xà nhân mà chỉ Kim Sa sa mạc mới có, ta có thể dẫn ngươi đi xem. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng dậy, theo chân Kim Vô Kỵ đi ra bên ngoài, đoài người đi tới trước một tòa núi thấp ở phía sau đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ tiến lên, đặt bàn tay lên ải sơn, đưa nguyên khí trong cơ thể vào, trong tiếng răng rắc vang lên, ải sơn dần dần nứt ra thành hai bên, lộ ra một hang động đen kịt. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ kính cẩn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, nô lệ xà nhân tộc đang ở bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi trước dẫn đường đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ nhảy thẳng xuống, đám người Lý Bình An cũng bay xuống theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong địa động không hề tối tăm, trên vách tường, cách mỗi một khoảng đều khảm lên một viên huỳnh quang thạch, tản ra ánh sáng nhàn nhạt. ͏ ͏ ͏ ͏
Phía dưới là một hành lang hình xoắn ốc hướng xuống phía dưới, hai bên hành lang dùng tinh thiết để tách riêng ra thành từng thạch thất một, thế nhưng hiện giờ bên trong thạch thất đều trống không, thế nhưng vẫn còn có thể nhìn ra được dấu vết từng có người sinh hoạt ở bên trong, thêm cả vết máu nhàn nhạt, đoàn người Lý Bình An thấy vậy mà lòng nặng trĩu một trận. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, nô lệ ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai hẳn là đã bị phụ vương ta mang đi cả rồi, tầng thứ ba có thể còn dư lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Kim Vô Kỵ nhếch lên thành ý cười nhàn nhạt, dẫn đường đi trước, bước nhanh đến tầng thứ ba, dọc theo đường đi, mọi người nhìn lồng giam lạnh như băng mà thầm áp lực trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ kéo lấy tay của Lý Bình An, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, đáng sợ quá đi mất! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đoàn người lặng yên băng qua tầng thứ nhất, tầng thứ hai rồi đi đến tầng thứ ba, bước vào tầng thứ ba, đi được không xa thì trông thấy một tiểu xà nhân, thân người đuôi rắn, mặc y phục da thú, núp ở trong góc tù giam, sợ hãi nhìn mọi người bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cả kinh kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ Oa nương nương, sư phụ, nàng ta giống hệt với Nữ Oa nương nương kìa! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mở ra! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ còn chưa động tay, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay Thạch Hạo đã vung lên, hai luồng kim quang thoáng qua trong địa lao mờ tối, lách cách một tiếng vang lên, lưới sắt của địa lao rơi xuống đầy đất, lộ ra một cái động lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An dẫn đệ tử đi vào, trong ánh mắt của tiểu xà nữ mang đầy vẻ sợ hãi, lùi sát về vách tường, nhỏ giọng cầu xin: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng ăn ta được không? Ta rất nghe lời, ta ăn rất ít mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn bộ dáng đáng thương của tiểu xà nữ, ánh mắt của Thanh Tuyết và Thanh Vũ lập tức ươn ướt. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, dịu dàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ ăn các ngươi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu xà nữ gật đầu, trong mắt hiện lên sự kinh hoảng đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta... Ta nhìn thấy bọn họ ăn rất nhiều ca ca và tỷ tỷ của ta, ta còn nhỏ, đợi ta lớn lên rồi hẵng ăn ta được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo không nhịn được la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng dậy, ánh mắt như điện đột bất thình lình quay lại, nhìn về phía bên ngoài phòng giam, chỉ thấy Kim Vô Kỵ đã lặng lẽ đứng ở trong góc. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Toàn bộ các ngươi quả thật đều đáng chết! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ bịch một tiếng quỳ xuống dưới đất, dập đầu van xin la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bỏ qua cho ta, đại nhân, xin ngài hãy tha cho ta, ta có thể cho ngài tất cả, ốc đảo này cho ngài, xà nhân tộc cũng cho ngài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An còn chưa lên tiếng, ầm một tiếng rền vang, nền đất dưới chân Kim Vô Kỵ nứt ra, cả người thoáng chốc rơi xuống phía dưới, tiếng cười dữ tợn vang ra từ trong hang động: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chết đi! Chết hết đi! Tất cả các ngươi chết hết đi! Ha ha ha! ͏ ͏ ͏ ͏