Chương 424: Đều Đã Sớm Biết
Thân thể của một người nam nhân vạm vỡ trong số đó run lên, ánh mắt vội tìm theo giọng nói, trông thấy một tiểu nữ xà đang bơi qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam nhân vạm vỡ kích động hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ nhi, nữ nhi của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu xà nữ nhanh chóng bơi qua, nhào vào trong lồng ngực của nam nhân vạm vỡ, vui vẻ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha, ta... Ta đã về rồi đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam nhân vạm vỡ vội vàng ngăn giữa tiểu cô nương và đám người Lý Bình An, đẩy tiểu cô nương, hốt hoảng la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mau, chạy ngay đi! Ta cản bọn họ lại, ngươi chạy mau đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu cô nương cười khanh khách nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha! Bọn họ không phải yêu quái, bọn họ là người tốt, là bọn họ đã cứu chúng ta ra đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Lại có thêm mấy tiểu hài tử bơi ra, nhao nhao phấn khởi hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Sơn thúc! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hạt Tử thúc thúc! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay cả những tiểu xà nhân không thuộc ốc đảo này cũng bơi qua, vây quanh bọn họ vui vẻ, lập tức, mấy nam xà nhân đều cuống hết cả tay chân lên, bầu không khí căng thẳng căm thù được hòa hoãn lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Lý Bình An cười sảng khoái nhìn cảnh tượng này. ͏ ͏ ͏ ͏
Một nam xà yêu dẫn đầu, hoài nghi nhìn đám người Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thật là các ngươi đã cứu chúng nó? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Thế nhưng bần đạo tới trễ, chỉ cứu được bằng này người. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam xà nhân bên cạnh quát hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có cái gì chứng minh được không? Sao ta lại phải tin các ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Tích Dịch Yêu khặc khặc la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi có tư cách gì mà nghi ngờ đại nhân, thật sự tưởng rằng những địa huyệt này của các ngươi có thể bảo vệ được mình sao? Thật là nực cười. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu không phải Kim Sa yêu vương cần các ngươi phải liên tục sinh sôi nảy nở, đã chém giết gần hết các ngươi từ lâu rồi, trước sức mạnh tuyệt đối, chút thủ đoạn nhỏ này của các ngươi chính là trò cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam xà nhân không nhịn được mà trừng mắt với Tích Dịch Yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đủ rồi! Chúng ta phải đi rồi, tiếp tục đưa những hài tử khác về nhà. ͏ ͏ ͏ ͏
Những tiểu xà nhân vây quanh các nam xà nhân, từng người bơi về phía Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức có nam xà nhân vội vàng dùng cơ thể để ngăn bọn họ lại, không để cho bọn họ qua đó, cảnh giác nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thúc thúc, chúng ta phải về nhà! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ơ kìa! Đừng cản chúng ta mà! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thúc thúc, đạo trưởng là người tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Từng tiểu xà nhân đẩy nam xà nhân ra, thế nhưng nam xà nhân chẳng mảy may động đậy chút nào, siết chặt nắm đấm, căm thù nhìn đám người Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Những tiểu xà nữ ở phía sau không nhịn được mà kéo lấy cha mình, la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha! Bọn họ là người tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ thân của nàng lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hảo hài tử, bọn họ ở đây cũng có thể sống mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo bất mãn hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này! Đừng có ép ta phải ra tay nhé! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chư vị đại nhân xin bớt giận! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng kêu to vang lên từ đằng xa, đồng thời, có mấy xà nhân bơi ra khỏi nhà gỗ, nhanh chóng bơi về phía này, đi đầu là một phụ nhân xà nhân tộc đã hơn ba mươi tuổi, tuy rằng không quá đẹp, thế nhưng khí chất vẫn rất đoan trang dịu dàng, bên cạnh có mấy người hoặc nam, hoặc nữ lão nhân đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Đoàn người nhanh chóng bơi đến bên cạnh hồ nước, đi tới trước mặt mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏
Mười mấy nam xà nhân, tất cả đều cung kính khom lưng hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tộc trưởng, các vị trưởng lão. ͏ ͏ ͏ ͏
Tộc trưởng gật đầu, khom lưng cung kính nói với đám người Lý Bình An: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ chư vị đại nhân đã cứu những hài tử đáng thương này, xà nhân tộc vô cùng cảm kích. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả trưởng lão cũng cùng khom lưng trí tạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cũng đưa tay lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin tộc trưởng và các vị trưởng lão đứng lên! ͏ ͏ ͏ ͏
Tộc trưởng chậm rãi đứng lên, trong sự thương cảm pha lẫn chút cảm động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm trăm năm, đằng đẵng suốt năm trăm năm, bọn họ là nhóm tộc nhân đầu tiên bị bắt đi rồi được cứu trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Quay đầu lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại trưởng lão, kêu tất cả các tộc nhân ra đây! Tiếp đãi những bị anh hùng đã cứu những tộc nhân của chúng ta về cho tử tế. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão cung kính lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Một nam xà nhân vạm vỡ bên cạnh la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tộc trưởng, ngộ nhỡ đây là bẫy của yêu quái thì làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt dịu dàng của tộc trưởng mang theo sự thương cảm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giống như hắn đã nói đấy, ở trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả những thủ đoạn nhỏ đều là trò cười, những địa đạo gọi là lánh nạn kia của chúng ta cũng chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi, chúng ta sở dĩ vẫn còn tồn tại là vì yêu quái không muốn giết sạch chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt của toàn bộ nam nhân tối sầm lại, sinh ra lòng xót xa vô tận. ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! Ta sẽ đi gọi các tộc nhân ra ngay. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão đáp một tiếng nặng nề rồi xoay người, nhanh chóng bơi ra phía xa. ͏ ͏ ͏ ͏