Chương 44: Còn Trẻ Lắm
Phù triện lập tức biến thành một con hạc màu vàng bay một vòng xung quanh da thú rồi dừng trên đó, hóa thành hình vẽ tiên hạc. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đưa da thú cho thôn trưởng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thứ này là Phi Hạc Truyền m phù của đạo môn ta, ngươi hãy cất kỹ. Nếu bị những thôn khác ức hiếp hay có yêu ma phá hoại thì chỉ cần viết hết lên tấm da thú này rồi nói “phi hạc truyền âm, cấp cấp như luật lệnh!”, bần đạo sẽ lập tức biết được tin tức. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt mày thôn trưởng sáng lên, mừng rỡ tiếp nhận da thú, vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng! Đa tạ đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó lão nghiêm túc cất vào trong ngực. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lại hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến thôn phụ cận thì đi như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng quay người chỉ về phía tây nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trương Gia thôn nằm ở mười dặm phía Tây kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu, nhẹ nhàng ngồi lên thân trâu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thôi Bạch Vân! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, hắn dắt Thanh Ngưu hướng về phía Tây mà đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân đưa mắt nhìn hình ảnh Lý Bình An cưỡi Thanh Ngưu dần biến mất bên trong núi rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đứa bé ngẩng đầu nhìn thôn trưởng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôn trưởng gia gia, vậy là sau này sẽ không có thôn nào bứt nạt chúng ta nữa phải không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng lấy lại tinh thần, lập tức che lồng ngực của mình cẩn thận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi! Chúng ta mau trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám người vây quanh thôn trưởng đi vào trong thôn, mấy người trẻ tuổi vây thôn trưởng vào trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Một người quan tâm hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôn trưởng, lá bùa này chúng ta cất ở đâu đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng lập tức nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tất nhiên là do ta giữ! ͏ ͏ ͏ ͏
Một lão đầu cười lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đưa ngươi giữ? Chính ngươi đi đường còn không vững mà muốn bảo vệ bùa của đạo trưởng? Theo ta nghĩ nên đưa cho Mãng Sơn đi! Hắn là đội trưởng đội đi săn của chúng ta, có thực lực mạnh nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng lắc đầu kiên quyết từ chối: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, Mãng Sơn đi săn dễ dàng gặp nguy hiểm, chẳng may hắn xảy ra chuyện gì thì bùa chú đạo trưởng ban cho phải làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thê tử của Mãng Sơn lập tức mắng to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi mới có chuyện đó! Cho dù ngươi chết đuối trong hầm phân thì Mãng Sơn nhà ta cũng không có chuyện gì hết! ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng đau đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chỉ nói là khả năng Mãng Sơn gặp chuyện tương đối lớn chứ không nói hắn nhất định sẽ có chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Thê tử của Mãng Sơn khóc lóc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đồ không có lương tâm! Mãng Sơn vào sinh ra tử đi săn thú cho thôn, ngươi còn muốn nguyền rủa Mãng Sơn nhà chúng ta. Ngươi còn là con người sao? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng tức giận quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Im miệng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thê tử của Mãng Sơn khóc lóc kêu quát om sòm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không ngậm miệng, mọi người phân xử đi hắn có nói vậy không? Hắn nguyền rủa Mãng Sơn nhà ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân đứng cạnh đều cười ha hả chế giễu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, chuyện bùa của đạo trưởng ta sẽ nói chuyện với Mãng Sơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này thê tử của Mãng Sơn mới hài lòng im lặng. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Một bên khác, Lý Bình An và Bạch Vân đang đi bên trong núi rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, lần này ngài có vẻ cường thế, không giống thường ngày! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhàn nhạt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần này chúng ta đến là ỷ thế hiếp người, Đại Thạch thôn còn dễ nói chuyện chứ những thôn khác chắc là không dễ dàng gì chấp nhận những nội quy chúng ta đặt ra, đặc biệt là một số tế linh. Đến lúc đó không tránh khỏi phải xuất ra một chút thủ đoạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, cần ta ra tay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn là ta ra tay vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng dắt Thanh Ngưu bước chậm trong rừng. Một thân ảnh màu đen lặng lẽ xuất hiện trên đại thụ, cái đuôi đen dài như roi chậm rãi đong đưa. Khi Lý Bình An đi ngang dưới tàng cây thì bóng đen đột nhiên nhảy từ trên xuống, đường cong ưu mỹ xẹt qua giữa không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân vung tay lên, bịch một tiếng, bóng đen nháy mắt bay ra ngoài ngã vào trong bụi rậm, phát ra tiếng gào thét. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân giải thích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, là một con báo đen, đạo môn chúng ta không khuyến khích sát sanh tùy ý, ta tha cho nó một mạng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật nhẹ, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân, đạo tâm của ngươi mạnh hơn Thanh Phong rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cảm thán nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sống hơn ba trăm năm, xem hết phồn hoa nhân thế. Khoảng thời gian này ta ngồi thiền và đọc kinh, nội tâm dần lắng đọng, cảm nhận được chân ý của đạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngạc nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hơn ba trăm năm? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Có phải quan chủ thấy trẻ vậy nhưng bề ngoài già nua trông thật kỳ quái? Cũng vì thân là giáo chủ, trông già dặn thì tín đồ tin tưởng nhiều hơn. Thật ra ta mới ba trăm tuổi, vẫn còn trẻ trung lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cạn lời, hơn ba trăm tuổi mà là còn trẻ? Sao nghe khó chịu thế này? ͏ ͏ ͏ ͏