Chương 452: Phát Hiện Bất Ngờ
Lý Bình An kẽo kẹt một tiếng đóng đại môn của Tam Thanh quan lại, cau mày xoay người đi đến hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong hậu viện, đám người Thanh Tuyết Thạch Hạo đang ngồi trên ghế, nhàn nhã dùng tử trúc xỉa răng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đến gần trông thấy vậy, bỗng nhiên trợn tròn mắt, thịt thà rau dưa đều bị ăn hết sạch, chỉ còn dư lại một nồi canh thừa, bữa cơm này rõ ràng đã kết thúc rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ le cái lưỡi nhỏ, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ đã về rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết đứng dậy, bưng một chén cơm và thức ăn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, đây là đệ tử để lại cho người, chỉ còn dư lại bằng này thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hài lòng nhìn Thanh Tuyết, cũng là có ngươi hiểu chuyện, không uổng công sư phụ thương ngươi, nhìn về hướng bên kia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ợ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ợ lên một hơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cầm một bầu sữa thú uống say sưa. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An bừng lên một ngọn lửa vô danh, được lắm! Thừa dịp vi sư vắng mặt thì ăn sạch hết cả cơm và thức ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiêm nghị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng lên hết cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy đệ tử lập tức vội vã đứng dậy, Thạch Hạo lau sữa dính trên mép đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn xung quanh một vòng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ban nãy Diêm La Vương truyền tin đến, Thánh Đường của các quốc gia xung quanh vô cùng căm thù chúng ta, các ngươi đi tìm hiểu trước một phen, xem xem nơi biên cảnh có phải có binh lực tập kết hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần mang vẻ mặt đau khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà sư phụ, hiện giờ đang là nửa đêm mà, không thì ngày mai đi có được không. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quân tình như lửa đốt, há có thể nán lại? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết vội vã đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, đệ tử đi tra xét ngay đây. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết vội vã đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi tới tiền viện, Bạch Hiểu Thuần lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi nói xem, có phải chúng ta cướp đồ ăn của sư phụ, thế nên sư phụ trả thù chúng ta không? Nào có chuyện quá nửa đêm rồi còn đuổi đồ đệ ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo sờ sờ cái mũi, như có điều suy nghĩ đáp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất có thể! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết không biết nên nói gì, tiếp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ chính là người đứng đầu đạo môn, há có thể vì một bữa lẩu mà so bì với chúng ta, các ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy. Phải là Thánh Đường đã có động tác, sư phụ vì lý do an toàn nên mới kêu chúng ta đi tra xét. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thánh Đường trả thù sao? Đúng lúc có thể đánh nhau, ta đi trước một bước đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo phấn khởi hô lên, quang mang trên người chợt lóe, hóa thành một con chim ưng phóng lên trên cao. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lớn tiếng la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này! Sư huynh đi cổng chính cơ mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm trùng trùng điệp điệp vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đã bay lên trên cao, biến mất trong màn đêm đen tối. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết bước nhanh về phía trước, kẽo kẹt một tiếng đẩy đại môn của đạo quan ra, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, mời! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn là có sư đệ hiểu chuyện! ͏ ͏ ͏ ͏
Đầy sức sống chạy ra khỏi đại môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Ninh Khuyết giật giật vài cái, kẽo kẹt một tiếng đóng chặt đại môn của đạo quan lại, hai người cũng biến mất trong màn đêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong hậu viện, Lý Bình An nhìn về phía Thanh Vũ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ăn xong rồi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ợ một hơi, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cảm thấy ta còn có thể ăn thêm một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An diện vô biểu tình nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ăn xong thì cọ rửa sạch sẽ nồi chén. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ gật đầu hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, ta cùng với tỷ tỷ sẽ cọ rửa nồi chén sạch sẽ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tự ngươi làm! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ sửng sốt, một mình ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhận lấy chén cơm canh còn sót lại từ tay của Thanh Tuyết, bưng lên đi về phòng của mình, dùng chiếc đũa chọn lấy một miếng nấm cho vào trong miệng, a! Có độc! Thế nhưng thơm thật đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai ngày sau, một con chim ưng bay vọt qua trên bầu trời rồi đáp xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đi ra khỏi phòng, nhìn chim ưng đáp xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Chim ưng chưa đáp hẳn xuống, kim quang trên người đã lóe lên, khôi phục lại hình dạng của thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đáp xuống đất, phấn khích chạy về phía Lý Bình An hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, tìm được rồi, ta đã tìm được nơi ở của địch nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhíu mày, quả thật là có quân địch, lập tức hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ở đâu? Có bao nhiêu người? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo chạy đến trước mặt Lý Bình An, chỉ về phương bắc nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phương bắc của Đại Đường có một dãy núi, trước kia là lãnh địa của một con Quỷ Vương hùng mạnh, sau này Quỷ Vương bị Địa Phủ tróc nã, quỷ bên trong dãy núi cũng bị tóm lại không còn một mống, thế nhưng như quanh năm bị quỷ khí ăn mòn, dãy núi này đã vô cùng vắng lặng, không có một ngọn cỏ, cho dù không còn quỷ vật, bách tính cũng không dám đến gần dù chỉ một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau khi ta rời khỏi Tam Thanh quan thì đi một đường về phía bắc, đầu tiên là đi đông bắc, sau đó là đến tây bắc... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói điểm chính! ͏ ͏ ͏ ͏