Chương 47: Đừng Giết Chúng Ta
Bạch Vân lộ ra nụ cười, thầm nghĩ: ͏ ͏ ͏ ͏
“Nhị cấp? Quan chủ rõ ràng là đại năng có năng lực có thể điều khiển không gian, tu vi siêu phàm nhập thánh.” ͏ ͏ ͏ ͏
- Bên ngoài vùng núi này có nhiều nhị cấp tinh quái không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tùy ý hỏi, trong lòng âm thầm nghĩ, nếu như gặp phải nhị cấp tinh quái không bằng để Bạch Vân xuất thủ? ! Hắn giống như có thể không đối phó được! ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng Tam vội vàng trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không nhiều, nhị cấp tinh quái đều ở trung tâm dãy núi, rất ít ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhẹ gật đầu, vững tâm, không có nhị cấp tinh quái, còn sợ cái mẹ gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đoàn người vượt qua núi rừng, đi theo chỉ dẫn của Hoàng Tam. ͏ ͏ ͏ ͏
Bỗng một tiếng đâm rách không khí truyền đến, bịch một tiếng, một mũi tên cắm lên thân cây bên cạnh Lý Bình An, mảnh gỗ vụn nổ tung, đuôi tên vẫn còn đang rung nhẹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu lập tức dừng lại bước chân, một đôi mắt trâu đánh giá chung quanh, một trận sột xoạc vang lên, một đám người mặc giáp da thú từ trong rừng đi tới, tất cả đều cầm vũ khí, bao vây ba người Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
- Khụ khụ khụ ͏ ͏ ͏ ͏
Người trung niên gầy gò cầm đầu che miệng ra sức ho khan vài tiếng, âm trầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phía trước là địa bàn của Hắc Phong trại chúng ta, các ngươi là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắc Phong trại? Cường đạo! Hoàng Tam ngươi không phải nói nơi này có thôn sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bất mãn nhìn về phía con chồn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một người trẻ tuổi lập tức bất mãn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi mới là cường đạo! Cả nhà các ngươi đều là cường đạo! ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm càn! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân sầm mặt lại phát ra một tiếng gầm thét, chân khẽ đạp trên mặt đất, một tiếng ầm vang đất rung núi chuyển, tất cả nam tử đều đứng không vững, sợ hãi kêu lên rồi ngã trên đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng Tam cũng lảo đảo rồi nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt Hoàng Tam lóe lên một tia hoảng sợ. Nó vốn cho rằng Bạch Vân chỉ là người thường, không nghĩ tới hắn cũng là một siêu cấp cường giả, lầm! Lần này lầm rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu vẫn đứng yên trên mặt đất, chung quanh đại địa không nhúc nhích, giống như thiên địa chia cắt, hình thành hai thế giới khác nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cưỡi trên thân Thanh Ngưu, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh hãi, đây chính là tứ cấp cường giả? Thật mạnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Chấn động biến mất, người trung niên gầy gò vội vàng xoay người quỳ trên mặt đất, dập đầu đắng chát nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu nhân đắc tội đại nhân, nguyện ý lấy cái chết tạ tội, khẩn xin đại nhân bỏ qua cho bọn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại nhao nhao cũng đều xoay người quỳ trên mặt đất, từng người đều kinh hồn táng đảm. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thanh niên vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mũi tên kia là ta bắn, muốn phạt liền phạt ta, đừng liên lụy đội trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Người trung niên ngẩng đầu nghiêm khắc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngậm miệng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên lắc đầu kiên định nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng, nam tử của Hắc Phong trại phải chịu trách nhiệm việc mình làm, mũi tên kia chính là ta bắn, muốn giết cứ giết ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng lên đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Những người đang quỳ chỉ cảm thấy một cỗ đại lực vọt tới, tất cả đều kìm lòng không được đứng lên, chân tay luống cuống thấp thỏm bất an nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng Tam cũng đứng lên, vội vàng mở miệng giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, bọn hắn thật sự là thôn dân, cách gọi nơi ở của thôn dân nơi này khác chúng ta, có chỗ xưng là thôn, có chỗ xưng là trại có nơi còn xưng là bộ lạc. Hắc Phong trại của bọn hắn chính là một thôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Vô số thôn dân đều đang bất an, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Hoàng Tam. Tinh quái, nó là tinh quái, trong lòng họ không khỏi ảo não vạn phần, sớm biết nó là tinh quái thì đã không động thủ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc đầu nhìn từ xa chỉ cho là dã thú cỡ lớn, có lẽ là sủng vật của người này, ai có thể nghĩ tới là tinh quái đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu, chấp nhận lời giải thích của Hoàng Tam, hắn nhìn về phía đội trưởng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mang bọn ta tới thôn của các ngươi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt đội trưởng đại biến, bịch một tiếng quỳ xuống, sợ hãi phanh phanh dập đầu, nháy mắt đầu liền chảy ra máu tươi, khẩn cầu kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân tha mạng! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, cầu đại nhân bỏ qua thôn của chúng ta đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ là để mắt đến các ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân bất mãn nói, chân đạp mạnh trên đất, bịch một tiếng một cỗ lực lượng từ dưới đất phát ra, người trung niên gầy gò nháy mắt bắn lên, một cái lảo đảo kém chút ngã sấp xuống, may mắn người chung quanh vội vàng đỡ lấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tay của thanh niên đã bắn tên trước đó nắm chặt một mũi tên dài, chĩa vào cổ mình, nhìn Lý Bình An bằng đôi mắt tuyệt vọng bi phẫn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai làm nấy chịu, ta nguyện ý lấy mệnh tạ tội, khẩn xin đại nhân bỏ qua cho thôn của chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏