Chương 474: Thập Nhị Tiên Sinh Nhúng Tay
Lý Bình An một bước xuất ra thân ảnh nháy mắt xuất hiện ở trước Tam Thanh Quan đại môn, tay cầm phất trần ngẩng đầu nhìn lên huyết nguyệt trên bầu trời, đạo bào phiêu dật tự có một khí độ lỗi lạc. ͏ ͏ ͏ ͏
Trăng tròn phóng đại, một đám người sáng ngời hoa lệ từ bên trong huyết nguyệt đi ra, loan giá chỉnh thể đều là kim sắc, được vẽ Phi Long hoa văn ngân sắc, từng chuỗi hạt minh châu từ trên đỉnh loan giá rủ xuống bốn phía làm màn che, toàn bộ đều lộ ra hào khí tận trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong đạo quán, Bạch Hiểu Thuần ngẩng đầu nhìn loan giá thì thầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật có tiền! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo, đều vô thức gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Loan giá dừng lại trên không trung, huyết nguyệt nhạt dần rồi biến mất, uy áp bàng bạc bao trùm lấy toàn bộ Thương Man sơ mạch, tất cả linh thú hung thú dã thú đều mằn rạp trên mặt đất run lẩy bẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóm người trong Thánh Đường đều cảm giác trên người trầm xuống, nội tâm hiện lên cỗ xúc động muốn thần phục, trong lòng tất cả lập tức đều mặc niệm danh hiệu của vô lượng Quang thần, lúc này mới tốt hơn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuồng Tam nhìn loan giá trong lòng phát sầu một trận, đầu ác Long này cũng không phải dễ đối phó, nếu có thể Cuồng Tam cực kì muốn một kiếm chém giết đầu ác Long này, nhưng mà Cuồng Tam không thể không thừa nhận, hắn không phải là đối thủ của đầu ác Long này cùng cảnh giới nhưng bên trong Long tộc trời sinh sẽ chiếm ưu thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuồng Tam hai tay khoanh trước ngực, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cuồng Tam gặp qua Dạ Nhiễm tiên sinh, tiên sinh từ xa mà tới chỗ này là vì chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Màn trướng minh châu trên kệ hoa lệ tự động kéo về phía hai bên, một thanh niên tà ý mười phần nằm trong đó, đồng tử dựng thẳng quét mắt một vòng, hắc hắc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái Tây Vực này từ khi nào trở thành Thánh Đường của ngươi đúng không? Thần thánh tài quyết sứ có thể đến, bản vương thì không đến được? ͏ ͏ ͏ ͏
Cuồng Tam cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tất nhiên là có thể, chỉ là người này là dị đoan, còn xin Dạ Nhiễm tiên sinh không nhúng tay mới phải. ͏ ͏ ͏ ͏
Dạ Nhiễm ngồi thẳng người, một đôi đồng tử dựng thẳng nhìn Lý Bình An cười lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn là Thánh Đường ngươi dị đoan cũng là kẻ thù của bổn vương. Uy! Tiểu tử, chính là ngươi làm nô tài của ta bị thương, thả nô lệ của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngẩng đầu nhìn Dạ Nhiễm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như ngươi nói chính là Nữ Oa hậu nhân bên trong Kim Sa sa mạc, là bần đạo làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Dạ Nhiễm nhếch miệng lên tiếu dung đầy tà ý, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy mà trực tiếp thừa nhận, bản vương muốn ngươi chết ngươi cũng không phản đối a? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An sững sờ, đây là hỏi ý kiến của ta? Vô thức lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo đương nhiên là phản đối! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha! ͏ ͏ ͏ ͏
Dạ Nhiễm cười to hai tiếng, trong mắt một đạo hàn quang hiện lên, đột nhiên cúi đầu há mồm gầm lên giận dữ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rống! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong miệng lộ ra đầy răng nanh răng nhọn, một ngọn lửa màu đen từ trong miệng Dạ Nhiễm phun ra, hoá thành hắc hoả đầy trời rơi xuống mặt đất, một lời không hợp liền xuống tay, không chút do dự. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An biến sắc, vừa muốn hành động, không gian nổi lên một trận gợn sóng, Thập Nhị tiên sinh dây thắt lưng bồng bềnh xuất hiện phía dưới biển lửa, thuận tay kéo một cái biển lửa màu đen vung lên, biển lửa đầy trời trong chốc lát hoá thành đầy trời tuyết bay bay xuống, bông tuyết trắng noãn bay lả tả trong thiên địa, xa hoa lộng lẫy. ͏ ͏ ͏ ͏
Dạ Nhiễm có chút sững sờ, xảy ra chuyện gì? Long Viêm của ta làm sao lại không có? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt quay người mỉm cười với Lý Bình An, chắp tay thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước kia từ biệt, quán chủ từ trước đến nay có tốt không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chắp thi đáp lễ lại, bất đắc dĩ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh, ngươi nhìn lên tình huống trên bầu trời liền biết bần đạo có tốt hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt che miệng cười khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tin tưởng bọn họ không làm khó được quán chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi sai rồi, nếu không phải Thập Nhị tiên sinh xuất thủ, cái quán nhỏ này của bần đạo sẽ phải táng thân nơi biển lửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ ghé vào bên trên bức tường, lộ ra cái đầu nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ hưng phấn phất tay kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hân Duyệt tỷ tỷ, ngươi đã trở lại rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn về phía bọn họ nhẹ gật đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười, khoảng thời gian này rời khỏi đạo quán, nàng dùng Phi Hạc truyền âm cùng Thanh Tuyết Thanh Vũ nói chuyện là nhiều nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Dạ Nhiễm dần dần âm trầm xuống, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Triệu Hân Duyệt, trong mắt mang theo sát ý mãnh liệt, thì thầm tự nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hạo Nhiên thư viện, Thập Nhị tiên sinh! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt xoay người nhìn về phía hai người, quay người thi lễ, âm thanh giòn giã nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan quán chủ đối với ta có ân tặng sách, còn xin hai vị thối lui. ͏ ͏ ͏ ͏