Chương 5: Câu Linh Khiển Tướng
Thanh Vũ biến sắc, vội vàng cúi đầu không dám nói nữa.
Lý Khánh An cười ha hả nói:
- Không sao, không sao, Tam Thanh Đạo Tổ sao có thể so đo với hai đứa trẻ các ngươi?
Nghe thấy thế, trong lòng Thanh Tuyết mới an tâm một chút, nàng đưa tay ra nhận lấy quần áo, trong mắt hiện lên vẻ yêu thích, nói:
- Đa tạ sư phụ!
Lý Bình An:
- Cầm lấy kiếm của các ngươi đi, sau này nó chính là vũ khí hộ thân của các ngươi.
- Vâng!
Thanh Tuyết, Thanh Vũ vội vàng cầm kiếm vào trong tay, khó nén nổi yêu thích.
Chiếc khay trong tay Lý Bình An tán loạn rồi biến mất, hắn đứng dậy nói:
- Chúng ta đi thôi!
Đi ra ngoài trước đã.
Thanh Tuyết, Thanh Vũ nhanh chóng theo sau, khi ra khỏi đại điện, hai người vô thức quay đầu nhìn lại, Tam Thanh Pháp tướng cực lớn đứng sừng sững trong đại điện, uy nghiêm hòa ái, không hề dữ tợn như tượng thần trong thần miếu ở nội thành.
Sau đó Thanh Tuyết, Thanh Vũ nhanh chân đuổi theo Lý Bình An.
Thanh Tuyết do dự một chút, mở miệng hỏi:
- Sư phụ, vừa rồi người nói chuyện với Thần Linh sao?
Lý Bình An cười ha hả đáp:
- Đó cũng không phải Thần Linh, đó là Đạo Tổ, là Đạo Tổ của Đạo Môn.
Thanh Tuyết ngẩng đầu hỏi tiếp:
- Vậy Đạo Tổ đã chấp nhận chúng con rồi sao?
Lý Bình An vừa cười vừa nói:
- Đương nhiên rồi, quần áo và trường kiếm trong tay các ngươi đều là Đạo Tổ ban cho đấy.
Thanh Tuyết vui mừng kêu lên:
- Thật sao!
Thanh Vũ cũng vui sướng nói to:
- Vậy có phải Đạo tổ sẽ đem chúng con ra làm tế phẩm không?
Lý Bình An nói:
- Tất nhiên là không rồi.
Thanh Vũ vui vẻ kêu lên:
- Tốt quá rồi, sau này con nhất định sẽ học thật giỏi, sau đó đánh bắt nhiều con mồi dâng lên Đạo Tổ.
Lý Bình An cười ha hả nói:
- Đạo Môn ta không lưu hành cách tế tự bằng máu thịt, chỉ cần ba nén Hương dài, hai ngọn đèn dầu là đủ rồi.
Thanh Tuyết nghi hoặc hỏi:
- Hương dài là cái gì?
Lý Bình An nói:
- Là đồ tế tự của Đạo Môn ta, sau này ta sẽ dạy cho các ngươi.
- Vâng!
Hai tiểu cô nương gật đầu liên tục, trong mắt mang theo vẻ chờ mong, sau này chúng ta cũng là thần quan uy phong rồi! Giống như thần miếu trong nội thành, không ai dám bắt nạt chúng ta.
Lý Bình An dẫn các nàng đi đến trước cửa một căn phòng trong hậu viện, đẩy cửa phòng ra bước vào, nói:
- Nơi này sẽ là phòng của các ngươi.
Thanh Tuyết há hốc mồm, kinh ngạc nói:
- Oa... Đẹp quá, rất sạnh sẽ.
Sàn nhà bằng gỗ không nhiễm một hạt bụi, giữa căn phòng có một chiếc bàn, trên bàn đặt một chiếc bình hoa, sau tấm bình phong ngăn cách với đại sảnh là phòng ngủ, chiếc giường mềm mại được che bởi tấm màn hoa.
Thanh Tuyết khó có thể tin nổi hỏi lại:
- Sư phụ, phòng này, căn phòng này thật sự là của chúng con sao?
Lý Bình An khẽ gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Không sai.
Thanh Vũ hưng phấn kêu lên:
- Sư phụ, người tốt quá!
Nàng ta vui vẻ chạy loạn khắp phòng, tò mò nhìn ngó xung quanh.
Sau đó Lý Bình An lại dẫn các nàng đi xem chỗ tắm rửa, để các nàng tắm rửa một phen, bảo các nàng thay sang bộ đạo bào mới, chỉnh trang một phen trở thành hai tên tiểu đạo đồng tinh xảo mới đi ra ngoài.
Thanh Tuyết, Thanh Vũ mặc đạo bào nhỏ bào đứng mặt Lý Bình An, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, tay sờ tới sờ lui trên thân thể, có chút luống cuống tay chân.
Lý Bình An cười ha hả hỏi:
- Thích không?
- Thích thích!
Hai tiểu cô nương gật đầu liên tục.
Thanh Vũ ngẩng đầu hỏi:
- Sư phụ, quần áo của con đâu?
Lý Bình An nói:
- Ta cất đi giúp các ngươi rồi.
Nói thế nào thì đó cũng là kỷ vật cha mẹ các nàng để lại, tuy rằng trên quần áo chứa đầy mảnh vá, nhưng Lý Bình An lại không vứt bỏ chúng nó, ngược lại còn nghiêm túc cất cẩn thận.
Hai mắt Thanh Vũ sáng lên, hỏi:
- Sư phụ, có thể đưa quần áo cho con được không?
Lý Bình An nghi hoặc hỏi:
- Không thích mặc đạo bào sao?
Thanh Vũ lắc đầu liên tục, nói:
- Không phải, chỉ là... Chỉ là bộ quần áo này quá mới, không có mảnh vá vào, con sợ sẽ làm bẩn làm rách nó.
Thanh Tuyết cũng gật đầu liên tục, mặc quần áo mới như vậy, nàng cũng không dám ra khỏi cửa, sợ bụi bặm bên ngoài sẽ bám vào quần áo.
Lý Bình An cười ha hả nói ra:
- Không sao, đạo bào này là Như Ý Đạo Bào, là một loại pháp y, có thể tùy ý biến lớn biến nhỏ, không dính bụi, không thấm nước, lửa đốt không cháy, đao kiếm phàm tục không làm tổn hại được.
Khi bản thân Lý Bình An vừa nhận được đạo bào, cũng đã tò mò làm thí nghiệm rất nhiều lần, trước đây hắn còn nghi ngờ, đạo bào này được chế tạo bằng kỹ thuật Nano trong truyền thuyết.
Hai mắt Thanh Tuyết sáng long lanh, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng mà cảm thấy rất lợi hại.
Lý Bình An nói:
- Muốn đo chơi thì đi đi! Nhưng đừng chạy ra khỏi đạo quán, bên ngoài rất nguy hiểm.
Thanh Tuyết gật đầu liên tục đáp:
- Sư phụ, chúng con sẽ không chạy lung tung đâu.
Thanh Vũ cũng gật đầu nói:
- Vâng, sẽ không đâu!
Lý Bình An mỉm cười, quay người ra ngoài. Sau khi ra khỏi cửa phòng, bước chân hắn lập tức nhanh hơn, chạy vài bước đã xông vào trong phòng mình, đóng cửa phòng kêu rầm một tiếng.
Pháp thuật, pháp thuật à, ta đến rồi đây!
Lý Bình An bước nhanh đến trước giường, nhảy lên ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt lại trong lòng thầm nói: "Hệ thống, lấy ra ban thưởng Câu Linh Khiển Tướng."
Ngay lập tức trong đầu hắn xuất hiện một đoạn ký ức ngắn, trong một đạo quan phong cách cổ xưa, một lão đạo sĩ đang giảng bài cho một vị tiểu đạo sĩ trước mặt bức họa Thái Thượng Đạo tổ.
Lão đạo sĩ mở miệng nói:
- Pháp thuật Câu Linh Khiển Tướng bắt nguồn từ Triệu Linh Chi Thuật của Đạo Môn, trước kia khi đồng đạo cần Quỷ vật làm việc, phải lập đàn dâng hương rắc Pháp mễ, triệu hoán Linh Thể của Quỷ vật đến, Quỷ vật ăn hương hỏa, pháp mễ, sẽ nghe lệnh làm việc.
- Sau này cảm thấy phương pháp ấy quá phiền phức, hơn nữa Quỷ vật triệu hoán đến tốt xấu lẫn lộn, một số đồng đạo bắt đầu nuôi dưỡng Quỷ Binh trong đạo quán.
Tiểu đạo sĩ tò mò hỏi:
- Sư phụ, Tát Đậu Thành Binh của người cũng vậy sao?
Lão đạo sĩ vuốt râu, vừa cười vừa nói:
- Không sai, Tát Đậu Thành Binh khó thành tựu, có vài đạo quán đã chuyển sang cung phụng Hộ Pháp Thần Tướng, Hoàng Cân lực sĩ.
Tiểu đạo sĩ hâm mộ nói:
- Đúng là lợi hại thật!
Lão đạo sĩ ho khan một tiếng nói tiếp:
- Chỉ cần ngươi dụng tâm tu luyện, cũng có thể đạt tới độ cao ấy, chỉ cần tu vi của mình càng cao, có thể sai khiến quỷ thần càng lợi hại hơn.
Tiểu đạo sĩ hăng hái đáp:
- Con nhất định sẽ cố gắng, chăm đọc Đạo kinh, cố gắng tu luyện.
Lão đạo sĩ khẽ gật đầu một cái, rồi nói tiếp:
- Trải qua nhiều đời, được nhiều nhân tài trong Đạo Môn hoàn thiện, Triệu Linh Chi Thuật đã không câu nệ tình hình từ lâu, hiện giờ đã không còn là triệu hoán nữa mà là mệnh lệnh, có lực sát thương cường đại đối với linh thể quỷ vật.
- Lần trước trong Đạo môn đại hội, Triệu Linh Chi Thuật chính thức đổi tên thành Câu Linh Khiển Tướng, là một trong số tiểu thần thông của Đạo Môn chúng ta.
Hai mắt tiểu đạo sĩ tỏa sáng, chờ mong nhìn lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ nói tiếp:
- Ta sẽ đọc chú ngữ cho ngươi nghe một lần, hãy nghe cho kỹ: Tồn tại thần định chí tiến Thiên Cung, tốn bộ lệnh hạ triệu vạn linh, thần nhập đan điền âm khí tẫn, ngô lĩnh chúng thần nhập hư không...
Theo lời đọc chú ngữ của lão đạo sĩ, pháp lực Lý Bình An tu luyện ra cũng vận chuyển theo, pháp lực quanh người hội tụ ở đan điền, ngưng tụ thành một quả Đạo Phù, Đạo Phù bay thẳng lên linh đài.
Rất lâu sau hình ảnh ấy biến mất khỏi đầu hắn, Lý Bình An mở to mắt thở dài một hơi, trong lòng đã lĩnh ngộ ra được, đã học xong Câu Linh Khiển Tướng, nhưng mới chỉ là học được mà thôi, nếu muốn thông hiểu đạo lí bên trong cần bỏ ra thời gian rèn luyện.
Lý Bình An mừng rỡ lẩm bẩm:
- Pháp thuật, rốt cuộc ta đã học xong pháp thuật đầu tiên, có thể coi là đạo sĩ chính thức rồi.
Hắn nhảy xuống khỏi giường, quay đầu nhìn qua cửa sổ, sắc trời đã tối đen.
Lý Bình An giật mình, không xong rồi, thời gian tu luyện quá dài, hai đứa nhóc kia sẽ không bị đói chứ?
Lý Bình An vội vàng mở cửa phòng chạy ra ngoài, lớn tiếng kêu lên:
- Thanh Tuyết, Thanh Vũ...
Trong đại sảnh ở hậu viện, Thanh Vũ cười hì hì thò đầu ra gọi:
- Sư phụ, ăn cơm thôi!