Chương 58: Chiến Trường Lưu Ảnh
Nữ đạo nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, vậy con cũng phải dùng thủy hỏa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam đạo sĩ sững sờ, cười hỏi lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chắc chắn? ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ đạo sĩ kiên định gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con muốn giống như sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam đạo sĩ đứng trong băng thiên tuyết địa vung tay lên, nháy mắt, trời đất quay cuồng, m Dương đại trận biến mất, hai người trở lại trong đào lâm một lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ đạo sĩ đánh giá chung quanh một phen, quay đầu nhìn về phía nam đạo sĩ, hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, Lưỡng Nghi m Dương Đại Trận này thật lợi hại, lại có thể tự thành lĩnh vực không gian. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam đạo sĩ ngồi trên băng ghế đá, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện tại ta sẽ giảng giải trận văn phù triện cho con nghe. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tay khẽ nâng lên theo hai hướng tả hữu, vô số phù triện từ trong thể nội của nam đạo sĩ xông ra, lơ lửng trong không trung chung quanh, lấy hai người làm trung tâm, tạo thành một quả cầu phù triện khổng lồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam đạo sĩ bắt đầu giảng giải mỗi một phù triện cho nữ đạo sĩ, nữ đạo sĩ lướt ngón tay trong không trung, từng phù triện hình thành, nét mặt nàng vui tươi hớn hở, nam đạo sĩ cũng vui mừng gật đầu, Lý Bình An cũng khẽ gật đầu, trong lòng sáng tỏ càng ngày càng nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mộng không năm tháng, ngoài đời đã bao lâu, Lý Bình An bỗng nhiên lấy lại tinh thần, mở to mắt, thở phào một hơi thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rốt cục học xong, cái này so với Nhất Tự Trường Xà Trận còn khó hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn phiền não gãi gãi đầu, sau đó lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Càng khó hơn là phải đi tìm tài liệu luyện chế trận đồ thế nào, thủy hỏa, sinh tử, quang ám, cũng chỉ có thủy hỏa là dễ tìm một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tạm thời ném chuyện Lưỡng Nghi Đại Trận ra sau đầu, hắn nắm pháp kiếm ở trong tay, tràng ngập chờ mong nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lĩnh Thục Sơn Chiến Kỷ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu đoán không sai, đây cũng là phải xuyên qua phó bản, Tề Linh Vân, Chu Khinh Vân, các tiểu tỷ tỷ Thục Sơn ơi! Ta tới rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Một viên ngọc phù đột ngột xuất hiện giữa không trung, rơi xuống lòng bàn tay Lý Bình An, thần sắc mong đợi của Lý Bình An dần trở nên đờ đẫn, hắn cúi đầu nhìn ngọc phù giữa hai chân mình, thế này là xong? Không cần xuyên qua phó bản, mưu cầu cơ duyên sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhặt ngọc phù lên, dẫn một đạo pháp lực vào, lập tức ánh mắt hoa lên, xuất hiện ở một chỗ trên chiến trường, trên bầu trời là huyết hải ngập trời, hàng trăm hàng ngàn tu sĩ đứng ở trên phi kiếm, kiên quyết đứng trên huyết hải, người cầm đầu là một lão đạo đầu tóc bạc trắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Huyết hải cuồn cuộn hóa thành một cái đầu lâu khổng lồ, miệng đầu lâu khép mở, phát ra thanh âm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trường Mi, hôm nay ta quyết diệt Thục Sơn của ngươi, những gì ngươi làm với ta lúc trước, ta đều muốn trả lại gấp trăm ngàn lần! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm mênh mông cuồn cuộn truyền đi, vang vọng giữa thiên địa. ͏ ͏ ͏ ͏
Trường Mi cầm đầu quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đinh Ẩn, hôm nay ta tất trừ ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha! ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu lâu cười hung ác, tiếng cười chấn thiên động địa, sau đó đầu lâu đỏ máu hóa thành vô số huyết kiếm phóng tới. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bày kiếm trận! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả đệ tử cùng hét lớn một tiếng, thân hình chuyển động giữa không trung, ngàn vạn phi kiếm bay múa, hình thành một quả cầu to lớn bao lấy tất cả đệ tử vào bên trong, huyết kiếm bắn vào kiếm cầu, lập tức mất đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng phía dưới lại không được may mắn như vậy, huyết kiếm bắn xuống mặt đất, oanh oanh rung động, cung điện vỡ vụn, sơn phong sụp đổ, Lý Bình An đang ngây ra, lập tức bị một huyết kiếm bay tới đâm chết, thân ảnh biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong Tam Thanh, Lý Bình An bỗng nhiên lấy lại tinh thần, há mồm thở dốc, mồ hôi lạnh đầy đầu, thật đáng sợ! Đây chính là Tiên cấp chiến tranh sao? Quả thực muốn hủy thiên diệt địa, chút tiểu tu vi này của mình căn bản không dấy lên được chút bọt nước nào ở trong dó! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cúi đầu nhìn ngọc phù trong tay, chìm vào suy tư. Chẳng lẽ vừa rồi hắn thật sự xuyên qua sao? Chưa làm chuyện gì đã trở về rồi? Có thể xuyên qua lần nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
Hệ thống khá lắm! Biết bảo hộ túc chủ, xem ra ta vẫn rất là quan trọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói trong đầu: "Hệ thống, lúc nãy đa tạ ngươi đã cứu ta, bần đạo nhờ ơn, kỳ thật ngươi cũng không tệ lắm." ͏ ͏ ͏ ͏
"Đinh! Ngươi là heo sao? Đây là Chiến Trường Lưu Ảnh." ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An sững sờ, nụ cười cứng lại, trong đầu cứ quanh quẩn mãi một câu Chiến Trường Lưu Ảnh! Chiến Trường Lưu Ảnh! Vậy chẳng phải bần đạo thể hiện sai cảm xúc rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhịn không được kêu lên: "Ngươi đưa Chiến Trường Lưu Ảnh cho ta làm cái gì? Tại sao ta lại xuất hiện trong Chiến Trường Lưu Ảnh?" ͏ ͏ ͏ ͏
"Đinh! Mặc dù Đạo Môn ta lấy ngộ đạo làm chủ, nhưng cũng cần thủ đoạn hộ đạo, túc chủ phế vật quá mức, hảo hảo lĩnh hội đi!" ͏ ͏ ͏ ͏
"Ngươi mới phế vật! Cả nhà ngươi đều phế vật!" ͏ ͏ ͏ ͏