Chương 63: Tập Kích Bất Ngờ
Ông! Một con ong lớn cỡ nắm đấm bay ra từ trong trận pháp còn lại, bay xung quanh Hạo Vũ như một đạo lưu quang. ͏ ͏ ͏ ͏
Tên mập nhìn triệu hoán thú của người ta, hâm mộ chảy nước miếng, bản thân thì tự an ủi mà lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì, không có việc gì, cho dù triệu hoán thú của bọn họ có mạnh đến cỡ nào, còn không phải ở phía sau Đại Bạch Trư nhà ta ngửi rắm ư? ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ phi thân cưỡi lên người Vọng Nguyệt Tê, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ tu sĩ cưỡi Liệt Diễm Hổ cười khanh khách đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên nho nhã cũng hưởng ứng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Lệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Sí Ưng đằng không bay lên, xuyên qua bầu trời vượt qua núi rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên gầy gò, thanh niên nho nhã và tên mập đi bộ xuyên qua rừng, Ám Ảnh Báo theo hầu sát bên. ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu Đại Thạch thôn, hai thanh niên ngồi xổm trên tảng đá, một người thỉnh thỏang ngáp một cái, tinh thần uể oải. ͏ ͏ ͏ ͏
Người còn lại mặt mày hớn hở, cười hì hì nói ͏ ͏ ͏ ͏
- Bổng Chùy, có phải tối hôm qua chơi bời quá trớn với lão bà không đấy? Ngươi cần phải chúy ý thân thể chứ, nếu không chịu đựng nổi, huynh đệ có thể giúp một tay. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nhổ vào! Với thân hình gầy đét kia, còn không đủ cho lão bà nhà ngươi dùng! ͏ ͏ ͏ ͏
Bổng Chùy khinh thường nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên vỗ vỗ bộ ngực mình, đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng thấy người ta gầy mà khinh, năng lực của ta tuyệt đối tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Bổng Chùy biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này, ngươi có nghe thấy tiếng gì không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiếng gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên kia nghi ngờ đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, thanh âm ùng ùng từ trong núi rừng truyền tới, càng ngày càng rõ ràng, từng đàn chim bay tán loạn ra khỏi rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bổng Chùy sắc mặt tái nhợt, hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bị tập kích, bị tập kích! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong thôn lập tức nháo nhào, phụ nữ hấp tấp kéo theo hài tử chạy vào trong phòng, bịch một tiếng đóng cửa phòng lại, từng nam tử xông ra khỏi phòng, tay cầm vũ khí chạy về phía cổng thôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một con Đại Bạch Trư dẫn đầu lao ra khỏi núi rừng, nó đứng ở bìa rừng, nghiêng đầu đánh giá chung quanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, âm thanh ùng ùng càng ngày càng rõ ràng, mặt đất cũng bắt đầu rung động, từng viên đá nhỏ trên mặt đất nảy lên liên tục, từng đại thụ từ trong rừng bay ra liên tiếp, ầm ầm nện trước cổng thôn, dọa đám thôn dân run lẩy bẩy, cơ hồ nắm không nổi vũ khí trong tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Oanh! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đầu tê giác khổng lồ từ trong rừng xông ra, thiếu chút nữa dẫm chết Đại Bạch Trư, dọa cho nó ngao ngao kêu bậy, hốt hoảng chạy về nơi xa, chui vào trong núi rừng lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, một đầu Cự Hổ hỏa hồng sắc và một đầu tê giác nhảy tới, cưỡi trên thân chúng là hai thanh niên một nam một nữ, thần sắc cao ngạo nhìn đám thôn dân. ͏ ͏ ͏ ͏
Tên mập, thanh niên nho nhã, thanh niên gầy gò cũng xông ra khỏi rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tên mập khom người, hai tay để trên đầu gối, thở hồng hộc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mệt quá, mệt chết ta, chờ đến khi ta đạt được Nhị cấp, nhất định phải tìm một tọa kỵ khế ước. ͏ ͏ ͏ ͏
Một nam tử trung niên mặc vải thô áo gai đứng bên cạnh thôn trưởng nắm chặt vũ khí trong tay, khẩn trương nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôn trưởng, bọn hắn đều là tu sĩ? Chúng ta làm sao bây giờ? Có nên liên lạc với quan chủ không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng hơi nhếch miệng, dùng thanh âm thật nhỏ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn hắn nhiều người, quan chủ hẳn là đánh không lại bọn hắn, tuyệt đối không nên nói ra chuyện về quan chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam tử lặng lẽ gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ xoay người xuống khỏi tê giác, đi về phía thôn, nữ tu sĩ cũng hạ hổ đi theo sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng vội vàng khom người cười làm lành nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, mấy vị đại nhân có việc cần tiểu nhân ra sức sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ không để ý tới thôn trưởng, quay đầu nhìn tên mập hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là nơi này sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tên mập chậm chạp chạy tới, gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là nơi này, không sai! ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đông đảo thôn dân, ánh mắt sắc bén như điện, dọa chúng thôn dân hốt hoảng lui ra sau mấy bước, có mấy người làm rơi cả vũ khí xuống đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng lắp bắp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại... Đại nhân, chúng ta... Chúng ta chưa từng đắc tội đại nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ cười lạnh một tiếng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ai giết Bạch tôn giả? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch tôn giả? ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng mờ mịt lặp lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Tên mập cười hì hì nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch tôn giả chính là một đầu Bạch Lang yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng bị dọa đến rút tim, cười lớn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta... Chúng ta không biết Bạch tôn giả là cái gì! ͏ ͏ ͏ ͏
Tên mập lại cười cười nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói dối là chết người nha! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên gầy gò phất tay lên, Ám Ảnh Báo lập tức động thủ, như một cái bóng đen lướt qua đám thôn dân. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, một đóa hoa máu nở rộ giữa đám người, huyết dịch phun tung tóe bắn đầy người thôn trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bổng Chùy đứng cạnh thôn trưởng bịch một tiếng té ngã trên đất, huyết dịch không ngừng chảy ra. ͏ ͏ ͏ ͏