Chương 22: Lời Cảnh Báo Chết Chóc
"Cũng là Sân Thú. Theo như tôi biết, Sân Thú có ba loại: Kẻ Sát Phạt, Kẻ Nuốt Chửng và Kẻ Kêu Gọi." Hoàng cảnh quan quỳ xuống, cẩn thận xem xét thi thể của dì Hà.
"Mấy người gặp phải chắc chắn là Kẻ Sát Phạt, sức chiến đấu cực mạnh. Nhưng con này đã thoái hóa rất nhiều, nếu gặp phải con hàng real thì giờ này tôi đã phải hốt xác cho mấy người rồi." Mọi người trong phòng đều hít một hơi khí lạnh.
"Nhưng loại Sân Thú đáng sợ nhất chính là Kẻ Kêu Gọi, nếu mấy người đụng phải nó, chắc chắn chỉ có nước chết." "Kẻ Kêu Gọi rất mạnh sao?" Thanh Linh hỏi.
"Không mạnh, nhưng nó sẽ dùng thanh quản đặc biệt của mình để ngay lập tức báo tin cho tất cả dị thú trong bán kính một cây số."
"..."
Cao Dương im lặng, đúng là trong cái rủi có cái may.
Xem ra việc cộng hết điểm vào chỉ số may mắn cũng có chút tác dụng. Mấy chuyện tâm linh thế này, thà tin là có còn hơn không.
"Chào Hoàng cảnh quan." Phì Tuấn bước tới, nở nụ cười niềm nở chìa tay ra, "Tôi là đồng đội mới của mọi người đây."
"Nhìn là biết rồi." Hoàng cảnh quan duỗi tay ra bắt lấy, rồi quay đầu nhìn Vương Tử Khải, kẻ đang mang vẻ mặt chẳng hiểu mô tê gì nhưng lại tỏ ra cực kỳ tự tin.
"Cậu bạn trẻ này là..."
Đột nhiên, Hoàng cảnh quan cau mày, đáy mắt lóe lên sát khí lạnh buốt.
"Hoàng cảnh quan!" Cao Dương vội vàng bước lên một bước, chắn trước mặt Vương Tử Khải: "Cậu ấy cũng là đồng đội."
Hoàng cảnh quan nhìn chằm chằm vào mắt Cao Dương, im lặng một lúc, cũng đoán ra được phần nào. Kẻ Lạc Lối không nhất thiết phải giết, dù sao chúng cũng quá giống con người, chỉ cần khống chế được tâm trí, đừng "kích thích" chúng thì về lý thuyết vẫn có thể "chung sống hòa bình".
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiểu biết của con người về dị thú còn quá ít, hành động này vẫn có phần thánh mẫu. Nhưng Hoàng cảnh quan cũng không có tư cách lên lớp cậu thanh niên này, dù sao thì chính ông cũng chưa bao giờ xuống tay với "chú Lưu".
Ông gật đầu, giọng trầm xuống: "Xác nhận an toàn?"
"An toàn."
"Được." Hoàng cảnh quan châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, "Ba người tự sắp xếp đi, rời khỏi đây ngay lập tức. Cứ đi học bình thường." Hoàng cảnh quan lại nhìn Phì Tuấn: "Anh là chủ khách sạn này đúng không?"
"Vâng."
Hoàng cảnh quan gật đầu, quan sát hiện trường tan hoang, "Tôi có thể giúp anh dàn dựng chuyện này thành một vụ trộm. Nhưng dấu vết đánh nhau quá nhiều, trong thời gian ngắn khó mà che giấu hết được, rủi ro bị lộ rất cao."
"Còn cách nào khác không?" Phì Tuấn hỏi.
"Muốn lên báo một lần không? [Nổ khí gas tại khách sạn tình yêu, một người chết một người bị thương]." Người chết tất nhiên là dì Hà, người bị thương chắc chắn là Phì Tuấn, diễn phải diễn cho trót, dù sao Phì Tuấn cũng có thể tự chữa trị vết thương, kế hoạch này xem như không mất gì.
"Cái gì? Nhưng đó là toàn bộ gia tài của tôi! Thật sự phải cho nổ à?" Phì Tuấn đau như cắt ruột, "Tôi còn không mua bảo hiểm! Chẳng được bồi thường đồng nào, có khi còn bị phạt tiền ấy chứ..."
"Có quan trọng hơn mạng của anh không?" Hoàng cảnh quan hỏi vặn lại.
"Hoàng cảnh quan nói đúng đấy, ngoài sống chết ra thì chẳng có gì quan trọng cả." Cao Dương cũng khuyên nhủ.
Phì Tuấn thở dài, chửi một câu thô tục, "Đốt thì đốt! Một căn nhà đổi lấy mấy người đồng đội, đáng!"
Mười phút sau, Cao Dương và Thanh Linh bước ra khỏi khách sạn.
Sáng sớm, cả thành phố đang dần tỉnh giấc dưới ánh nắng ban mai.
Người đi đường thưa thớt, vài chiếc xe bán đồ ăn sáng, bảy tám thanh niên vừa kết thúc một đêm cày game ở quán net bước ra, và một chiếc xe tưới nước đang lười biếng lướt qua trước mặt họ.
Vương Tử Khải hớn hở bám theo sau hai người, năng lượng tràn trề: "Vãi chưởng, giờ tao nhìn ai cũng thấy giống người thằn lằn!"
"Nói nhỏ thôi!" Cao Dương nhắc nhở: "Cậu về nhà trước đi, ở nhà cho ngoan. Tôi và Thanh Linh đến trường trước, tối cậu lái xe đến cổng trường đón bọn tôi, tôi có việc giao cho cậu."
"Rõ!" Vương Tử Khải chạy băng qua đường, leo lên chiếc xe thể thao của mình.
Trước khi phóng đi, cậu ta còn không quên vẫy tay chào Cao Dương, tâm trạng vô cùng phấn khích: "Xử bọn nó! Cứu thế giới!"
"Một Kẻ Lạc Lối bị kích thích mạnh như vậy mà không có phản ứng gì, quá vô lý." Thanh Linh lạnh lùng nói.
"Tôi còn tưởng cậu tha cho hắn rồi." Cao Dương thở dài.
"Không thể." Ánh mắt Thanh Linh sắc lẻm, "Tối nay mà hắn chết thì chúng ta dễ bị nghi ngờ nhất. Cứ để sau này, tìm cơ hội thích hợp rồi xử lý..." Thanh Linh chưa nói hết câu, sắc mặt bỗng sầm xuống.
"Sao vậy?"
Cao Dương vừa dứt lời thì phát hiện ánh mắt Thanh Linh đang nhìn ra phía sau lưng mình.
Cao Dương quay người lại, giật mình kinh hãi.
"Cao Hân Hân?!"
Em gái của Cao Dương đang đứng cách đó vài mét. Cô bé mặc chiếc váy lolita mới mua, đội bộ tóc giả màu vàng, xinh đẹp tựa búp bê, gương mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào anh trai mình.
Nếu là một cuộc gặp gỡ bình thường, Cao Dương chắc chắn sẽ khen em gái mình xinh đẹp, nhưng lúc này, hắn căng thẳng đến mức lắp bắp: "Em gái, sao em lại ở đây? À, anh đang có chút chuyện với bạn học..." "Đừng diễn nữa, ta biết hết rồi." Giọng Cao Hân Hân lạnh như băng.
Lòng Cao Dương chùng xuống. Thanh Linh bước lên một bước, không nói lời nào, nhẹ nhàng mở chốt an toàn, chuẩn bị tấn công. Cao Dương vẫn còn ôm một tia hy vọng mong manh, hắn tiếp tục hỏi: "Em gái, em đang nói gì vậy, anh không hiểu..."
"Muộn rồi." Gương mặt em gái hắn nở một nụ cười lạnh lẽo không hề tương xứng với lứa tuổi. "Ta đã báo cho đồng loại rồi."
Sự tuyệt vọng và nỗi kinh hoàng tột độ tức thì bóp nghẹt lấy cổ họng Cao Dương.
Kẻ Kêu Gọi!
Là Kẻ Kêu Gọi!
Cái miệng quạ đen của Hoàng cảnh quan, đúng là linh không thể tả! Cao Dương không phải chưa từng nghĩ đến ngày phải chĩa vũ khí vào "người nhà" của mình, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, hơn nữa còn là người em gái mà hắn yêu thương nhất.