Dị Thú Mê Thành

Chương 29: Con Mắt Trong Lòng Bàn Tay

Chương 29: Con Mắt Trong Lòng Bàn Tay


Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hai người đường ai nấy đi. Mãi cho đến khi bóng lưng vui vẻ của Vạn Tư Tư khuất sau khúc quanh, Cao Dương mới mở lại hệ thống.
Điểm may mắn vẫn tăng lên đều đặn, không có dấu hiệu tăng vọt, chứng tỏ Vạn Tư Tư thật sự không có gì nguy hiểm.
Sau sự cố nhỏ này, Cao Dương tiếp tục đi về phía trước. Đi được chẳng bao lâu, hắn lại dừng bước.
Không ổn. Vẫn có cảm giác ai đó đang theo dõi mình.
Nói mới nhớ, độ nhạy bén của hắn đã cải thiện đáng kể, có lẽ là nhờ thuộc tính "Tinh thần" được nâng cấp. Xem ra việc tăng chỉ số này cũng có tác dụng thật.
Cao Dương đột ngột tăng tốc, nhanh chóng rẽ vào góc đường tiếp theo, ném balo xuống đất, rồi nhanh như chớp nấp sau một chiếc máy bán hàng tự động, nín thở chờ đợi.
Bảy tám giây sau, một bóng người lén lút ló ra từ góc đường. Hắn ta vừa nhìn thấy chiếc balo dưới đất, đang định cúi xuống nhặt thì Cao Dương nhảy xổ ra: "Vương Tử Khải?!"
Vương Tử Khải giật nảy mình: "A..."
"Cậu theo dõi tôi?"
Vương Tử Khải cười hề hề: "Pro thật đấy huynh đệ, em nấp kỹ thế mà anh cũng phát hiện ra!"
"Tôi đã bảo cậu ở nhà tu luyện cơ mà!" Cao Dương bực bội. Đầu hắn lại bắt đầu đau nhói. *Tên nhóc này cứ thích tìm chết thế, mình muốn bảo vệ cũng lực bất tòng tâm.*
Vương Tử Khải mếu máo: "Tu luyện chán chết đi được, em thật sự không chịu nổi!"
"Không tu luyện thì làm sao mạnh lên được?"
"Không thể đi giết quái à? Hay làm gì khác cũng được... Cứ ngồi thiền mỗi ngày thì có ích lợi gì không? Em thấy có khác gì đâu!"
Dĩ nhiên là không.
Nhưng cậu mà không nghịch dại thì ít nhất còn sống được.
Cao Dương thở dài: "Thể chất của cậu rất đặc biệt, tốc độ trưởng thành chậm hơn chúng tôi, nhưng một khi đã thành tài thì sẽ mạnh hơn chúng tôi rất nhiều. Cậu phải kiên nhẫn, người xưa có câu ‘Trời sắp giao trọng trách cho ai, ắt phải làm cho người đó khổ tâm mệt chí, mỏi gân mệt cốt, đói khát da thịt, cơ thể khốn cùng…’"
"Lý lẽ thì em hiểu hết," Vương Tử Khải ấm ức: "Nhưng nó thật sự quá tẻ nhạt!"
Cao Dương im lặng.
Thấy Cao Dương không nói gì, Vương Tử Khải lập tức cúi người, cười nịnh nọt: "Huynh đệ, đừng giận nữa mà, em về tu luyện tiếp là được chứ gì?"
"Đừng nói gì nữa."
"Sao vậy?" Vương Tử Khải hạ giọng, ngó nghiêng xung quanh, rồi đột nhiên kích động.
"Chúng ta đang bị theo dõi."
Cao Dương gần như muốn phát điên.
Chuyện này bao giờ mới kết thúc đây?!
Hắn cảm nhận rõ ràng sự bất thường từ con hẻm phía sau. Hắn thực sự không muốn dây dưa thêm nữa: Phúc họa khó tránh, thôi thì đối mặt luôn cho rồi! Nhưng vẫn nên có chút phòng bị.
Hắn liếc nhìn Vương Tử Khải: "Cậu đi theo tôi."
"Không vấn đề gì!" Vương Tử Khải hào hứng.
Cao Dương bước vào con hẻm. Con hẻm này đã cũ nát, những ngôi nhà bên trong đều bỏ hoang, chờ giải tỏa. Đèn đường chỉ còn một hai cái, lại còn chập chờn không ổn định, tạo ra một bầu không khí u ám đến rợn người.
Cao Dương và Vương Tử Khải chậm rãi tiến sâu vào con hẻm tối tăm. Ban đầu Vương Tử Khải còn đầy phấn khích, nhưng càng vào sâu, hắn càng tỏ ra lo lắng, nuốt nước bọt rồi nhặt một viên gạch dưới đất, nắm chặt trong tay.
Bất chợt, Cao Dương đưa tay chặn Vương Tử Khải lại, hướng về bóng tối phía trước lớn tiếng hỏi: "Ai?! Ra đây!"
Vài giây sau, một bóng người loạng choạng xuất hiện. Đó là một gã đàn ông thấp béo. Bóng dáng hắn từ từ tiến ra chỗ có ánh đèn, và cuối cùng Cao Dương cũng nhìn rõ kẻ này.
"Phì Tuấn?"
Phì Tuấn mặc một chiếc áo phông xám xịt, khuôn mặt tái nhợt, thần sắc hoảng hốt, bước đi xiêu vẹo. Hắn nghe tiếng gọi của Cao Dương, đáp lại: "Ừ."
"Sao cậu lại ở đây?" Cao Dương hỏi.
"Đúng vậy... Sao mình lại ở đây nhỉ..." Phì Tuấn vò đầu, đột nhiên như bừng tỉnh, hét lớn: "A!"
Phì Tuấn cuống cuồng chạy tới, túm chặt lấy Cao Dương: "Dương ca! Cứu tôi! Cứu mạng!"
"Cậu làm sao vậy? Nói rõ đi."
"Tôi, tôi không biết... tôi không ổn... tôi bị cắn rồi..." Phì Tuấn hoảng loạn.
"Bị cái gì cắn? Cắn ở đâu? Nói rõ ra." Cao Dương bắt đầu lo lắng.
"Ở tay... tay của tôi..." Phì Tuấn đưa cánh tay phải của mình ra: "Có gì đó rất không ổn..."
Cao Dương nhìn lướt qua: Cánh tay hoàn toàn lành lặn, không có gì bất thường cả.
"Chả có vấn đề gì." Vương Tử Khải cũng lại gần quan sát, cố tỏ ra mình hữu dụng, hắn cười khẩy đầy khinh miệt: "Chắc là quay tay nhiều quá nên sinh ảo giác rồi chứ gì."
Ngay khi hắn vừa dứt lời, bàn tay múp míp của Phì Tuấn bỗng phát ra tiếng “ọp ọp” khe khẽ, rồi đột nhiên, một con mắt đỏ ngầu mọc ra ngay giữa lòng bàn tay hắn.
"Á..." Vương Tử Khải hoảng hốt nhảy bật ra xa, "Cái quái gì thế này?!"
Phì Tuấn toàn thân run lên bần bật, thần trí hoàn toàn suy sụp: "Tôi không biết... cứu tôi với, cứu... cứu tôi..."
Cao Dương lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vừa định lùi lại thì cánh tay phải của Phì Tuấn bất ngờ vươn ra, bóp chặt lấy cổ họng hắn. Sức mạnh từ cánh tay đó hoàn toàn phi lý. Ngay sau đó, cánh tay phải của Phì Tuấn bắt đầu phình lên, như một khối bột được ủ men, chỉ trong vài giây đã biến thành một khối u khổng lồ nửa lỏng nửa rắn.
Khối u dường như có sự sống, nó co bóp từng đợt, từ từ nuốt chửng đầu Cao Dương. Hắn không cảm thấy đau, nhưng lại có cảm giác nặng nề và nghẹt thở, như thể bị một đống thịt thối rữa, nhớp nháp bao phủ kín mít.
Cao Dương rút con dao găm nhỏ giấu trong túi ra, cố sức đâm vào khối u nhưng vô ích. Khối u nuốt trọn con dao, rồi “phụt” một tiếng nhổ ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất