Chương 40: Nụ Hoa Ăn Thịt Người
"Vậy sao?"
"Lão Trương trước đây là đồ tể, tính tình hung hãn lắm. Lão ta luôn đay nghiến vợ không sinh được con trai, ngày nào cũng thượng cẳng chân hạ cẳng tay, không ít lần đánh bà ấy đến nhập viện. Sau này, vợ lão không chịu nổi nữa, uống thuốc sâu tự vẫn. Ngày bà ấy quyên sinh cũng chính là ngày con gái vừa thi xong đại học. Bà đã cố gắng chịu đựng cho đến khi con thi xong để không làm ảnh hưởng đến nó."
Cả ba người đều chìm vào im lặng.
"Con gái lão sau đó vào đại học, cắt đứt quan hệ cha con, không bao giờ quay về nữa. Lão Trương sau cái chết của vợ, cuộc sống cũng trở nên vô vị, lão cũng chẳng mổ lợn nữa, chỉ biết uống rượu cho đến khi thân tàn ma dại. Sau đó lão còn nghiện cờ bạc, thua sạch cả nhà cửa. Từ đó lão sống bằng trợ cấp xã hội và nhặt ve chai."
Ngô Đại Hải lúc này không còn vẻ cà lơ phất phơ như trước, ánh mắt sâu xa hơn: "Lão Trương sống cả đời, tôi lại thấy bây giờ tuy lão chẳng ra hình người, nhưng lại là lúc lão giống một con người nhất."
Nói đến đây, Ngô Đại Hải cười khẩy: "Đương nhiên, lão ta thực chất vẫn là một con thú."
"Nói nhỏ thôi." Viên cảnh sát Hoàng nhắc nhở, "Lão chưa đi xa, có thể nghe thấy đấy."
"Không sao, lão là một kẻ mất hồn, dù có nghe thấy cũng sẽ tự động bỏ qua."
"Lão ta ngã rồi." Thanh Linh chen vào.
Ngô Đại Hải quay đầu lại nhìn, thấy lão Trương đã ngã sõng soài trên đất từ lúc nào.
"Lão Trương?" Ngô Đại Hải vội bước tới, "Lão có sao không?"
Gió đêm thổi vù qua tai, Cao Dương nhìn lão Trương đang nằm bất động, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác bất an. Hắn không rõ cảm giác này đến từ đâu, có lẽ chính là bản năng cảnh báo đến từ năng lực "Tri Giác" đã được cường hóa của mình.
"Khoan đã! Đừng lại gần!" Cao Dương vội hét lên với Ngô Đại Hải.
Ngô Đại Hải chỉ cách ông lão chưa đầy ba mét, nghe thấy vậy liền dừng lại: "Sao thế?"
Ngay giây tiếp theo, ngoài Ngô Đại Hải, tất cả bọn họ đều nhìn thấy – lão Trương đứng dậy!
Không phải là từ từ đứng dậy như người bình thường, mà là cơ thể cứng đờ của lão ta bị một lực vô hình nào đó nhấc bổng lên, hoàn toàn phớt lờ trọng lực.
Thanh Linh rút ngay thanh trường đao, viên cảnh sát Hoàng lập tức rút súng.
Cao Dương cũng không rảnh rỗi, hắn nhanh chóng lùi lại. Hắn biết rõ, với thực lực của mình bây giờ chỉ là một kẻ vô dụng, không kéo chân cả đội đã là đóng góp lớn nhất rồi.
Ngô Đại Hải thấy cả ba người đều lập tức vào trạng thái cảnh giác, liền quay lại và nhận ra có điều không ổn. Hắn vội vàng xoay người, chỉ thấy lão Trương đang nghiêng đầu, tứ chi căng cứng, trông như một con rối bị bẻ gãy cổ. Miệng lão co giật không ngừng, sùi bọt mép, lặp đi lặp lại một câu duy nhất bằng chất giọng méo mó đến khó tả: "Nhân loại... nhân loại... nhân loại... nhân loại..."
Ngay sau đó, làn da trên cơ thể lão Trương như bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, tan chảy nhanh chóng, bốc lên những làn khói máu, để lộ ra lớp cơ bắp bầy nhầy máu thịt. Đồng thời, cơ thể lão bắt đầu rung lắc dữ dội, những mảng máu thịt vỡ ra từ bên trong.
Tiếng gào thét đau đớn của lão Trương biến thành tiếng hú điên cuồng: "Nhân loại! Nhân loại! Nhân loại!" Lồng ngực lão phồng lên dữ dội, các xương sườn phá vỡ lớp da thịt, bung ra như một đóa hoa ăn thịt khổng lồ, bên trong lồng ngực mọc lên một khối u thịt kinh tởm, trên đó chi chít ngũ quan của con người.
Nếu phải hình dung thứ đó, thì nó giống như có kẻ nào đó đã nhét vô số mắt, mũi, miệng, tai vào một cái túi ni lông dày, rồi quẳng vào lò vi sóng, khiến tất cả chảy ra, hòa quyện và biến dạng thành một khối dị hợm kinh tởm.
Khối u này như một nụ hoa, từ từ bung nở.
Nửa trên cơ thể lão Trương hóa thành những sợi dây leo bao bọc lấy "nụ hoa", nửa dưới thì bị ăn mòn và tan chảy, cắm rễ sâu xuống mặt đất.
Chỉ trong vòng nửa phút, lão Trương đã từ một con người biến thành một con quái vật "hoa ăn thịt" dị dạng, đẫm máu.
"Đây lại là dị thú gì nữa vậy?" Thanh Linh cau mày.
"Không biết." Viên cảnh sát Hoàng trầm giọng đáp.
"Giết? Hay chạy?" Thanh Linh hỏi.
"Chạy thôi, có vẻ nó sẽ không đuổi theo, và đã mất trí rồi..." Lời của viên cảnh sát Hoàng còn chưa dứt, "lão Trương" đã biến ruột của mình thành những sợi "xúc tu thịt" đẫm máu, một trong số đó phóng thẳng về phía Ngô Đại Hải.
Ngô Đại Hải hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy.
"Phập!" Một xúc tu quấn chặt vào mắt cá chân hắn, kéo mạnh một cái, khiến Ngô Đại Hải ngã sấp mặt xuống đất.
"Đừng chạm vào tao! Tránh xa, tránh xa tao ra..." Ngô Đại Hải điên cuồng giãy giụa trên mặt đất, cố nắm lấy bất cứ thứ gì để bám víu, nhưng tất cả đều vô ích.
Trong chớp mắt, hắn sắp bị kéo đến dưới chân "lão Trương", trở thành bữa ăn cho con quái vật.
"Đoàng!"
Một viên đạn bắn ra, cắt đứt xúc tu thịt đang quấn lấy mắt cá chân của Ngô Đại Hải.
Xúc tu phun ra một đám sương máu, lập tức rụt lại. Đoạn xúc tu bị cắt rời rơi ra và thả lỏng mắt cá chân của Ngô Đại Hải, rồi như một con rắn không xương, nó nhanh chóng bò trở lại, đâm sâu vào cơ thể của "lão Trương", hòa làm một với nó.
Chẳng mấy chốc, xúc tu bị đứt của lão Trương lại mọc ra lần nữa.
"Vút vút vút..."
Lần này, ba sợi xúc tu đồng loạt lao về phía Ngô Đại Hải.
"Xoẹt..."
Một ánh đao sắc lẹm và hoa mỹ lướt qua trước mắt Ngô Đại Hải, chém đứt gọn gàng những sợi xúc tu máu thịt đang lao tới. Máu tươi bắn tung tóe, tạo thành một màn sương đỏ rực dưới ánh đèn đường, tỏa ra một vẻ đẹp ma mị. Một thiếu nữ cao ráo trong bộ đồng phục học sinh, mái tóc dài tung bay, đôi chân thon dài đáp xuống đất tựa thiên thần giáng thế, vững vàng chắn giữa Ngô Đại Hải và lão Trương.