Chương 37: Này nương môn là muốn làm chết hắn a!
"Tự nhiên rồi, cổ độc này đã hung hiểm như vậy, đương nhiên phải nhanh chóng trừ bỏ. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn để bổn vương đi tìm Bạch Chỉ Nhu để xin thuốc sao?"
"Cũng không phải là không được." Vân Thư yếu ớt đáp lời.
"Vương phi thật biết nói giỡn. Tốt rồi, mau bắt đầu đi, phòng thuốc của bổn vương không thiếu thứ gì cả, ngươi cứ việc dùng."
Vân Thư lập tức phản bác: "A không, không, không, cái này…trong này có một vị Dược Vương gia có khả năng thật sự là không có, cho nên…"
"A? Là vật gì?"
"Ách, long đảm thảo, cỏ này trân quý vô cùng, rất là khó kiếm, cho nên…"
Lãnh Hàn Thanh cười nói: "Nếu là long đảm thảo, vậy liền không cần phải lo lắng, quý phủ của bổn vương vừa vặn có hai gốc."
"Cái gì? Sao có thể?" Vân Thư kinh ngạc thốt lên.
Long đảm thảo này vốn rất hi hữu, ngay cả ở âm phủ nàng còn ít khi gặp đến, hắn nói có là có ngay được sao.
Chẳng lẽ không phải hắn đang khoác lác đó chứ!
"Vương phi còn có lo nghĩ gì sao?"
"Ách, không có."
Lãnh Hàn Thanh cụp mắt che giấu nụ cười: "Vô Danh, ngươi đưa Vương phi đến phòng thuốc đi."
"Tuân lệnh!"
"Vương phi, mời đi theo thuộc hạ."
Thấy không thể trốn thoát, Vân Thư chỉ có thể bất đắc dĩ cười trừ.
"Được thôi."
Vân Thư đi theo Vô Danh đến phòng thuốc của Lệ Vương phủ.
Nhìn hai gốc long đảm thảo kia, Vân Thư thầm nghĩ: "Ôi trời, thật sự là có thật!"
Đúng như Lãnh Hàn Thanh nói, phòng thuốc này không thiếu thứ gì cả.
Ngoài những thứ nàng biết, còn có rất nhiều dược liệu nàng chưa từng thấy qua.
Vân Thư đại khái xem qua một lượt, chọn lấy những thảo dược cần thiết, còn tiện tay bỏ thêm một ít dược liệu trân quý hoặc chưa từng thấy vào trong túi.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Vô Danh dẫn Vân Thư đến phòng ngủ của Lãnh Hàn Thanh.
"Chủ tử." Vô Danh hành lễ.
"Ừm, thùng tắm đã chuẩn bị xong, bắt đầu đi." Lãnh Hàn Thanh gật đầu.
Ngay khi họ vừa rời đi không lâu, hắn liền lập tức gọi Vô Ảnh đến chuẩn bị kỹ càng thùng tắm.
Vân Thư chọn ra một phần dược liệu đưa cho Vô Danh.
"Ngươi đem chỗ dược liệu này nấu chín rồi thả vào thùng tắm, còn chỗ này, đợi sau khi ngâm bồn tắm xong thì sắc thành thuốc uống."
Vô Danh hai tay cung kính nhận lấy dược liệu: "Tuân lệnh, thuộc hạ đi ngay."
Nhìn theo Vô Danh rời khỏi phòng, Vân Thư quay người đi đến bàn tròn.
"Ngươi lại đây."
Nghe vậy, Lãnh Hàn Thanh đứng dậy từ bàn đọc sách đi về phía nàng.
"Sao vậy?"
"Ngươi đưa tay ra."
Lãnh Hàn Thanh tuy không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Vân Thư lấy ra từ trong túi bách bảo chiếc bao ngân châm mà Lão Quỷ tặng cho nàng, sau đó kéo ống tay áo của hắn đến khuỷu tay, rồi bắt đầu châm cứu trên cánh tay hắn.
"Ta sẽ tạm thời ngăn chặn cổ độc trên người ngươi, để tránh nó tiếp tục lan rộng."
Vân Thư vuốt nhẹ ngân châm, thủ pháp thành thạo đâm vào các huyệt vị của Lãnh Hàn Thanh, mỗi một mũi châm đều vô cùng chính xác, phảng phất như đang dệt một tấm lưới vô hình, muốn vây khốn cổ độc.
Khi ngân châm xâm nhập, Lãnh Hàn Thanh chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy trong cơ thể, cơn đau đớn như muốn xé tan da thịt cũng dịu đi phần nào.
Hắn chớp mắt, nhìn Vân Thư với ánh mắt dịu dàng.
Bởi vì cổ độc đã ăn sâu, sau khi châm cứu xong thì thuốc thang cũng đã chuẩn bị gần xong.
Trong phòng, mùi thuốc và hơi nóng hòa quyện tạo thành một màn sương mù mờ ảo.
Vân Thư đứng bên cạnh bồn tắm.
Nước trong bồn có màu trà đậm, nàng nhẹ nhàng khuấy động, đảm bảo tinh hoa của mỗi vị dược liệu đều được hòa tan hoàn toàn.
Lãnh Hàn Thanh chậm rãi bước vào phòng tắm.
Khi chuẩn bị cởi áo, động tác trên tay hắn khựng lại, ngẩng đầu nhìn Vân Thư đang định rời đi, ánh mắt ẩn chứa sự ngượng ngùng và lúng túng.
"Ngươi không ở lại sao?"
Ánh mắt của hắn như đang chờ đợi, nhưng cũng giống như chỉ là một nụ cười trêu chọc.
Và nụ cười tinh quái này đang bóp nghẹt trái tim nàng như bó củi khô, như thể chỉ một khắc sau sẽ bùng cháy.
Vân Thư có chút ngượng ngùng cười, nuốt một ngụm nước bọt.
Trong khoảnh khắc đó, nàng chợt nhận ra, nàng vừa rồi không nên tiện miệng trêu chọc!
"Ngươi nhất định muốn ta ở lại sao?" Vân Thư cố tỏ ra trấn định hỏi.
Lãnh Hàn Thanh nhìn Vân Thư trước mặt, khẽ mỉm cười đáp: "Đương nhiên."
Vân Thư hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí tiến lại gần Lãnh Hàn Thanh.
Nàng cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt, nhìn khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng kia, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Thật kỳ lạ, những năm qua nàng đã tiếp xúc với đủ loại người và quỷ, nhưng chưa từng có cảm giác kỳ quái này.
Nhưng đúng lúc này, Lãnh Hàn Thanh đột nhiên vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Thư.
Vân Thư bị Lãnh Hàn Thanh kéo nhẹ một cái, cả người loạng choạng về phía trước, suýt chút nữa ngã vào vòng tay rắn chắc của hắn.
Nàng vội vàng giữ thăng bằng, nhưng gương mặt đã không tự chủ đỏ ửng.
Lãnh Hàn Thanh nhếch miệng cười nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng thích thú, hắn khẽ nói: "Vương phi lại thẹn thùng như vậy, khiến bổn vương có chút bất ngờ."
Lời nói mang theo vài phần trêu chọc, khiến tim Vân Thư đập nhanh hơn.
Nàng trừng mắt nhìn Lãnh Hàn Thanh, định phản bác, nhưng đã thấy hắn tự cởi vạt áo, để lộ lồng ngực cường tráng.
Vân Thư lập tức ngây người, nhất thời quên cả lời nói.
Ôi trời! Từ lần trước nàng đã phát hiện, Lãnh Hàn Thanh này chắc chắn là một kẻ giả nai!
Loại đàn ông ngày thường luôn tỏ ra nghiêm túc là đáng sợ nhất, nàng không thể đùa với hắn nữa, nếu không sẽ tự rước họa vào thân.
Vân Thư bỗng nhiên hoàn hồn, mặt nóng bừng, vội vàng quay người muốn trốn.
Nhưng Lãnh Hàn Thanh nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt nàng, kéo nhẹ một cái, Vân Thư ngã ngồi bên thành bồn tắm, đối diện với hắn.
Khóe miệng hắn nở một nụ cười, trong mắt ánh lên vẻ tinh ranh, khẽ nói: "Vương phi định trốn đi đâu vậy?"
Vừa nói, hắn chậm rãi đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má Vân Thư, khiến nàng run lên.
Vân Thư chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, mặt càng thêm nóng bừng.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng và sự mập mờ, như thể thời gian cũng ngừng trôi.
Vân Thư nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết chưa từng có, hai tay đột ngột dùng sức đẩy mạnh.
Lãnh Hàn Thanh không kịp chuẩn bị, cả thân người bay về phía sau.
Ngay sau đó, một tiếng "ầm" vang lên, hắn đụng vào giá treo áo sau lưng, làm giá treo và bình phong đổ ập xuống đất.
Quần áo treo trên giá rơi xuống tán loạn, như lá rụng mùa thu, vùi lấp cả người hắn.
"Khụ, khụ, khụ!"
Lãnh Hàn Thanh vùng vẫy đứng dậy, chật vật nhô đầu ra khỏi đống quần áo, trong mắt mang theo vẻ ngạc nhiên và khó hiểu, nhìn Vân Thư với ánh mắt đầy bất ngờ.
Này nương môn là muốn làm chết hắn a! Ai da, đau chết đi được.
Vân Thư thừa cơ đứng dậy, ngượng ngùng cười ha ha: "Xin lỗi, ta không cố ý."
Nói xong, nàng nhanh chóng quay người, sải bước chạy ra khỏi cửa, vạt áo vẽ trên không trung một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Ngoài cửa, Vô Danh vốn đang nghiêm chỉnh canh gác, nhưng khi nghe thấy tiếng động lớn, hắn không thể nhịn được nữa, lặng lẽ dán tai vào cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Uây, động tĩnh này, vị đạo cô này đúng là đói khát thật mà.
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Vân Thư ngày càng gần cửa, Vô Danh lập tức chỉnh trang lại vẻ mặt, làm bộ như không có chuyện gì.
Thấy Vân Thư mặt đỏ bừng, thần sắc hoảng loạn xông ra khỏi phòng, trong lòng hắn tuy tò mò vô cùng, nhưng trên mặt vẫn không hề lộ vẻ gì.
"Vương phi đi thong thả."
Vân Thư vội vàng gật đầu, thậm chí không thèm liếc nhìn hắn một cái, chỉ sải bước nhanh, gần như chạy trốn khỏi nơi đó.
Vương phi ngày thường tính tình mạnh mẽ, sao hôm nay lại thẹn thùng như vậy? Thật là không hiểu nổi các nàng...