Ân Lê Đình thấy Lộ Dao híp mắt hưởng thụ, thoải mái dựa vào ngực chàng, trong lòng cực kỳ yên bình vui vẻ. Song nhớ tới màn vừa rồi, gò má cần cổ, gần như cả người chàng trong nháy mắt giống như bị nấu chín. Nếu không phải
đang ôm Lộ Dao, chàng thật muốn úp mặt vào nước. Tối qua, hai người đều
điên đảo thần hồn. Năm đó ở trúc cốc, chàng chỉ lo nghĩ cho thân thể Lộ
Dao, không dám buông thả theo ước vọng của mình. Nhưng đến giờ, Lộ Dao
vui vẻ, khỏe mạnh đến không thể nào khỏe hơn, hơn nữa… khá là chủ động,
dường như muốn chàng hiểu bây giờ không còn như hồi ở trúc cốc nữa. Quả