Thư Tuyết Ngọc vào thư phòng, thấy Bùi Nguyên Ca đã ở đó, trong lòng kinh ngạc, theo bản năng muốn xoay người rời đi, lại cố gắng dừng lại, khẽ cắn môi, đi đến, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ (muôn vàn lời nói), lại đều nghẹn ở cổ họng, mấy lần há miệng muốn nói, lại cảm thấy từng chữ dường như đều nặng ngàn cân, đè xuống nặng nề, không thể xoay người.
Nghĩ đến có lẽ là bà tới nói chuyện với phụ thân, mà bản thân mình là một vãn bối ngồi ở chỗ này, khó tránh khỏi sẽ có xấu hổ, Bùi Nguyên Ca đứng dậy: “Mẫu thân là có lời muốn nói với phụ thân phải không? Vậy nữ nhi cáo lui trước.” Thật cẩn thận liếc nhìn hai người, ánh mắt che giấu với Bùi Chư Thành, lại chỉ về miệng, sau đó là lỗ tai, ý bảo ông ghi nhớ hai câu chuyện xưa vừa rồi, không cần làm người mù phiến diện, không cần làm thần y nói chuyện nói một nửa, lại càng không được làm bệnh nhân có tính tình nôn nóng nghe lời chỉ nghe một nửa.
Bùi Chư Thành trừng mắt liếc nhìn nàng, vẫy tay để cho nàng nhanh đi.
Thấy thế, Bùi Nguyên Ca biết phụ thân hiểu được ám chỉ của nàng, mỉm cười, thè lưỡi, ra khỏi cửa phòng, thuận tiện giúp bọn họ kéo cửa phòng lại. Ngẫm nghĩ, đi đến phía Phi Sương viện.
Trong phòng, chỉ còn lại đôi ân oán đan xen này, hơn mười năm vợ chồng khúc mắc khó giải, trong phòng hoàn toàn yên lặng.
Bùi Chư Thành nghĩ lời Ca Nhi nói trước đó, trong lòng cũng bắt đầu có chút do dự, vẻ mặt phức tạp, một lúc lâu mới nói: “Ngồi đi!” Ông xin lỗi thật nhiều với Thư Tuyết Ngọc, nhưng mà cũng có rất nhiều nén giận và bất mãn, đan xen vào cùng một chỗ, phức tạp khó phân biệt. Lại thêm chuyện hôm nay, càng không biết dùng thái độ gì mới thích hợp để đối mặt bà, suy nghĩ rất lâu, mở miệng nói: “Chuyện hoà ly —— “
“Ta không muốn hoà ly.” Thư Tuyết Ngọc ngắt lời ông, xoay mặt qua một bên.
Bà nói những lời này rất nhanh, như là sợ hãi, dừng lại một chút thì giống như không thể nói ra.
Bùi Chư Thành kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Thư Tuyết Ngọc, có chút khó hiểu, không phải bà nhắc tới hoà ly sao?
“Ta... . Trước đó ta nói hoà ly, là vì ta cảm thấy thật oan uổng, bởi vì ngươi ngay cả hỏi cũng không hỏi, đã định tội của ta. Ta... Thật ra là ta muốn ngươi có thể từ chối.” Lúc nói câu đầu tiên, Thư Tuyết Ngọc chỉ cảm thấy cả người đều cứng ngắc, hoàn toàn là đang bắt buộc bản thân mình mở miệng, nhưng có mở đầu, tiếp sau đã từ từ trở nên trôi chảy. Nhưng mà vẫn không dám nhìn mặt Bùi Chư Thành, trực tiếp nói, “Ta thừa nhận, ta rất tức giận Liễu di nương, quả thật là ta đã đẩy nàng, nhưng mà, lúc ấy sức lực mà ta dùng thì thật sự không lớn, ta thật sự không biết, làm sao nàng ta có thể chết? Ta không nên bởi vì dỗi đã nói hoà ly, là ta sai rồi.”
Bùi Chư Thành lại ngây ngẩn cả người, ông chưa từng nghĩ tới, Thư Tuyết Ngọc sẽ đến nhận sai với ông, càng không ngờ là bà sẽ nói lời như vậy.
Thành hôn nhiều năm như vậy, ông biết tính tình của bà bướng bỉnh, thậm chí có chút cố chấp, cho tới bây giờ cũng sẽ không cúi đầu chịu thua, lại càng sẽ không nhận sai. Ông cũng là tính tình giống vậy, trước kia tàm tạm, 0di33xn0dafnl330fys0doon đợi cho đến sau này khi xuất hiện vấn đề, ông từng định giải thích, xin lỗi với bà, nhưng bà thì hoàn toàn không nghe, nói ra lời còn làm người bị thương hơn so với đao, trước giờ còn chưa từng nhận sai, không giải thích. Đến cuối cùng, rốt cục ông buông tha hy vọng nói chuyện thật tốt với bà, quan hệ hai người cũng từ từ đến điểm đóng băng.
Nghĩ đến bà lại tái phát bệnh cũ, nóng nảy lấy hoà ly ra đùa giỡn, trong lòng Bùi Chư Thành cũng không phải là không tức giận, rất muốn mở miệng chế giễu hai câu, nhưng nghĩ đến bà có thể nói những lời này, đã rất không dễ dàng, lắc đầu, coi như xong!
“Nếu như vậy, thì chuyện hoà ly kia coi như không có gì.” Bùi Chư Thành nói, suy nghĩ, vẫn là không nhịn được, nói, “Về sau đừng lấy loại chuyện này ra nói giỡn nữa!”
Nghe vậy, Thư Tuyết Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Bùi Chư Thành.
“Làm sao vậy?” Bùi Chư Thành bị bà nhìn khó hiểu, mày nhíu lại, chẳng lẽ bà lại muốn đổi ý, hay là muốn như thế nào? Loại chuyện làm ầm ĩ này, tất nhiên bà không làm được.
“Cứ như vậy sao? Cứ như vậy là có thể coi như không có gì rồi sao?” Thư Tuyết Ngọc có chút khó hiểu, cũng hơi khó có thể tin, đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút chua xót nóng lên, hình như sắp rơi nước mắt, lại vội vàng nhịn xuống.
“Chẳng thế thì sao?” Bùi Chư Thành không nghĩ tới bà lại hỏi vấn đề này, “Ngươi còn muốn thế nào?” Trong lời nói không tự giác mang theo chút phòng bị.
“Ta cho rằng, sau khi câu nói kia nói ra miệng, ngươi cũng đã đồng ý, hết thảy vốn không có đường sống xoay chuyển... Ta cho rằng, ta lật lọng, tự mình nhắc tới hoà ly, lại đổi ý, ngươi sẽ cảm thấy thật phiền chán, sẽ không kiên nhẫn mắng ta cố tình gây chuyện... Ta đã cho là ta cần bồi thường rất nhiều chỗ sai, phải làm rất nhiều rất nhiều chuyện mới có thể bù đắp lại. . . .” Thư Tuyết Ngọc lẩm bẩm.
Bà từng cảm thấy phải xin lỗi nhận sai thì khó khắn như thế, bà cảm thấy bà cứng rắn như vậy còn không thể bù đắp lại, nếu biểu hiện hơi yếu đuối chút, có lẽ chuyện lại trở nên càng hỏng bét, ông sẽ càng tùy ý làm bậy. Hoá ra không phải như thế sao? Thì ra, ông sẽ đơn giản bỏ qua sai lầm của bà như vậy, sẽ không nắm chặt không tha sao?
Bùi Chư Thành có chút bất đắc dĩ, thản nhiên nói: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều.”
“Không phải suy nghĩ quá nhiều, mà là...” Từ góc độ tính cách của mình, chính tính nết của bà không tốt, cho nên. . . .
“Ta biết, tính tình ta không tốt, nổi giận lên thông thường sẽ không phân tốt xấu, ngươi sẽ lo lắng cũng không kỳ lạ.” Bùi Chư Thành thản nhiên nói, nhớ tới lời Nguyên Ca đã nói, kéo dài giọng điệu, mang theo chút áy náy nói, “Chuyện lần này của Liễu di nương, Nguyên Ca đã nói với ta, bên trong không phải không có điểm đáng ngờ, là ta quá võ đoán (độc đoán), còn chưa có điều tra rõ đã có kết luận bừa, có lẽ là ta đã xử oan ngươi.” Suy nghĩ, lại nói, “Ngày đó ở cửa Đồng Trạch viện, có phải Liễu di nương đã nói với ngươi những thứ gì hay không? Ngươi không cần để ở trong lòng, nàng ta lén lút đi vào Đồng Trạch viện, bị ta đuổi đi ra ngoài, mặc kệ nàng ta nói cái gì, đều là đang cố ý chọc giận ngươi mà thôi. Chẳng lẽ ngươi lại không thể tin tưởng. . . . Quên đi.”
Cửa Đồng Trạch viện, nhìn tình hình hai người, mười năm trước ông thẳng tính thô lỗ, một lời nhiệt huyết (hăng hái sôi nổi), có lẽ sẽ cảm thấy là Thư Tuyết Ngọc đang ức hiếp thiếp thất, nhưng sau mười năm trải qua quá nhiều thị phi (đúng sai) như vậy, làm sao ông lại có thể không nhìn ra Liễu di nương đang đùa giỡn mánh khoé gì chứ? Chỉ là, ông lười giải thích, cũng lười vạch trần, cảm thấy không có ý nghĩa.
Nếu ông đáng giá để tin tưởng, làm sao lại có thể có Chương Vân? Thư Tuyết Ngọc lại nhận định như vậy.
Nhưng nếu đổi lại là Cẩm Nhi thì sẽ không như vậy.
Ông nhớ rõ, khi đó Đồng Trạch viện của ông vẫn là nha hoàn vào hầu hạ, ngày đó khi Cẩm Nhi lại đây, vừa vặn đụng vào một nha hoàn quần áo không chỉnh tề chạy ra từ phòng ông, ông hoàn toàn không ngờ tới sẽ đụng vào Cẩm Nhi, đã vội vàng muốn giải thích, nhưng trong lúc đó đột nhiên lại nổi lên suy nghĩ khác, muốn nhìn một chút Cẩm Nhi sẽ nhìn chuyện này thế nào, vì thế cố ý không có lên tiếng, bình thản tiếp tục xem công văn như thường.
Kết quả Cẩm Nhi cũng không lên tiếng, tự mình trực tiếp lấy chén dược thiện, múc thêm một chén dược thiện đưa tới.
Đến cuối cùng, ngược lại là ông không nhịn được, hỏi: “Nàng sẽ không hỏi ta một chút, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”
“Ngươi là chủ nhân Bùi phủ, nha hoàn cả nhà đều là hạ nhân (tôi tớ) của ngươi, lại nói, ngươi bận rộn công vụ, xã giao cũng nhiều, bên ngoài ăn chơi đàng điếm ngợp trong vàng son, biết bao cám dỗ, nếu ngươi thật sự có ý muốn gì đó, ai có thể ngăn được ngươi? Đã sớm nên có chuyện rồi!” Cẩm Nhi thản nhiên cười, “Ta biết ngươi không phải người như vậy, hơn phân nửa là nha hoàn nổi lên lòng dạ khác, ta tin ngươi, cũng tin bản thân ta!”
Tuy ông là võ tướng, nhưng cũng yêu thích tài văn chương, xem qua không biết bao nhiêu thơ tình từ tình, nhưng mà, khoảnh khắc đó ông thật sự cảm thấy, thi từ có tuyệt diệu hơn nữa, cũng không như lời nói này của Cẩm Nhi càng có thể rung động lòng của ông. Sau đó, thì ông triệt tiêu nha hoàn ở Đồng Trạch viện, đổi thành do gã sai vặt và thân binh cận vệ hầu hạ, không phải tỏ vẻ trong sạch với Cẩm Nhi, mà là không muốn lại có phiền toái cùng loại, dứt khoát chặt đứt những suy nghĩ này của nha hoàn.
Tuy rằng lời nói của ông còn chưa dứt, nhưng Thư Tuyết Ngọc cũng có thể đủ hiểu được ý của ông.
Đột nhiên, bà nhớ tới lời Minh Cẩm từng nói với bà trước kia, nói để bà thử tin tưởng Bùi Chư Thành, lúc ấy bởi vì quan hệ hai bên xấu hổ, bà hoàn toàn không có nghe vào, nhưng hiện tại trong lòng bỗng nhiên xúc động. Ngày đó, thì ra Liễu di nương chính là... Nhưng mà, vì sao bà cứ tin chứ? Minh Cẩm nói, để bà tin tưởng Bùi Chư Thành, đúng vậy, thành thân bốn năm, ông không nạp thiếp thất, không có thông phòng, ngay cả đám quyền quý này hứa lấy lãi nặng dụ dỗ cũng chưa từng nhận... Có lẽ, cho tới nay, bà không tin tưởng, không phải Bùi Chư Thành, mà là chính bà.
Vẻ ngoài của bà không tính là tuyệt đẹp, cá tính tệ, tính tình hư hỏng, không biết dịu dàng, sẽ không làm thiếp cúi đầu khuất phục, còn từng gây rắc rối cho ông, một bạt tai ném bay tước vị vững chắc của ông, lại còn không có con nối dõi... . Tuy rằng ông chưa từng oán trách bao giờ, nhưng ở lòng của bà, thật ra rất thấp thỏm lo âu, bà không biết bản thân mình có tư cách gì, có thể có được phu tế (chồng) như vậy, trang #ddlqd# bubble trở thành người phụ nữ mà toàn bộ kinh thành đều ghen tị. Dù sao bà vẫn cảm thấy, tuy rằng ông không nói, nhưng mà trong lòng chắc là có rất nhiều oán trách và bất mãn với bà, chỉ là ngại vì tình cảm và thể diện không muốn bày tỏ, cho nên khi Chương Vân xuất hiện, bà cảm thấy hình như khủng hoảng ở trong lòng đã nghiệm chứng tại khoảnh khắc này, quả nhiên là ông chán ghét, cho nên mới sẽ có Chương Vân.
Kỳ thật ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười, nếu ông thật sự hoa tâm phong lưu (đa tình lăng nhăng), bà có bản lãnh gì ngăn ông lại chứ? Ông là tự mình cực khổ làm ra công danh, cũng không có dựa vào sức lực của mẫu tộc (nhà mẹ) bà, hơn nữa tuy rằng cha mẹ huynh trưởng yêu thương bà, nhưng cũng lại đứng ở bên phía ông, cảm thấy đàn ông ba vợ bốn nàng hầu lại hết sức bình thường, bà đang cố tình gây sự. Mẫu thân càng khuyên bà phải hiền lành, rộng lượng, không được phép ghen tị, nếu thiếp thất sinh con, thì ôm lại nuôi dưỡng ở dưới gối mình, tương lai cũng có chỗ dựa vào, không cần vì quật khởi trong một lúc, đã ầm ĩ gia đình không yên, làm cho phu tế càng thêm chán ghét bà. Mẹ chồng là kế thất (vợ kế), quan hệ với ông rất kém, cho tới bây giờ ông cũng không để ý tới ý của mẹ chồng, vì thế còn bị ngự sử buộc tội, nói ông bất hiếu, nhưng vẫn tiếp tục làm theo ý mình... .
Vì sao mười mấy năm qua, từ đầu đến cuối bà chưa từng nhìn thấu những thứ này chứ?
“Chư Thành, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, lúc đó, chính là vào lúc trước khi Chương Vân xuất hiện, tuy rằng cho tới bây giờ ngươi chưa từng nói, có phải dưới đáy lòng có oán trách ta hay không? Tính tình ta hư hỏng, không có con nối dõi, còn một bạt tai đánh bay tước vị của ngươi, mà ngươi, khi đó là quý tế (người chồng tốt) trong cảm nhận của các cô gái toàn bộ kinh thành, chẳng lẽ ngươi vốn không có nghĩ tới...” Thư Tuyết Ngọc nhịn lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.
Bùi Chư Thành chưa bao giờ biết, thì ra ở trong lòng Thư Tuyết Ngọc, vậy mà nhìn ông cao như vậy, sau khi rũ mắt thật lâu, mới từ từ nói: “Tuyết Ngọc, ta không có tốt như trong tưởng tượng của ngươi, ta cũng chỉ là một gã mãng phu (thô lỗ, to lớn), bị người mắng là kẻ điên, tính cách quái đản thô bạo, hàng năm tấu chương buộc tội của ta ở nơi hoàng thượng chồng chất như núi. Tính tình ngươi không tốt, nhưng tính tình ta cũng chẳng phải tốt lắm? Chẳng lẽ ngươi đã quên, lần thứ hai được phong tước, là ta tự mình đuổi theo chém ngự sử. Ta đã nói rồi, ta sẽ chống đỡ Bùi phủ lên, nếu nói ngay cả thê tử của mình cũng không thể bảo vệ, ta đây coi là đàn ông gì chứ? Những thứ này đều là đáng làm, ngươi... .” Cân nhắc rất lâu, vẫn là câu nói cũ kia, “Ngươi thật sự đã suy nghĩ nhiều quá.”
Đúng vậy, suy nghĩ nhiều quá... . Thư Tuyết Ngọc có chút hoảng hốt nhớ lại, nếu vào mười bảy năm trước, bà hỏi ra những lời này, nghe đáp án như thế, có thể sẽ không thấp thỏm lo âu như vậy hay không? Lúc Chương Vân xuất hiện, bà cũng sẽ không hốt hoảng lo sợ đến khó mà khống chế như vậy. Nếu có thể bình tĩnh một chút, thích đáng xử lý chuyện Chương Vân, có phải cũng sẽ không đến tình trạng này hay không?
Mà Minh Cẩm, Minh Cẩm và bà, giống như là người trái ngược nhau.
Minh Cẩm xinh đẹp, thông minh, ôn hòa im lặng, có lẽ là làm nghề y đi khắp thiên hạ, cuối cùng lộ ra một hương vị tự tin thong dong như vậy, giống như có quý khí trời sinh, lại ấm áp gần gũi người khác, nàng có thể kiên nhẫn nghe tất cả oán giận của bà, sau đó lại giải thích khuyên nhủ bà, trong lời nói dịu dàng có loại ma lực kỳ lạ, làm cho người ta không tự giác thích nói chuyện với nàng, nghe nàng nói chuyện, cho dù sau đó Minh Cẩm gả vào Bùi phủ, bà ghen tị nổi điên, nhưng có đôi khi, lại vẫn không nhịn được muốn tin tưởng lời của nàng, chẳng hạn như chuyện Bùi Nguyên Hoa...
Thư Tuyết Ngọc chậm rãi nhắm mắt lại.
“Trước đó ta đến Đồng Trạch viện, không phải ta đến kiếm chuyện, chỉ là ta nghe nói ở cửa hàng, những năm gần đây, ngươi vẫn luôn coi chừng cửa hàng hồi môn của ta, ta chỉ là muốn tới nói lời cảm tạ với ngươi mà thôi. Nhưng mà đến nơi này, không biết vì sao ta lại nói không nên lời...” Thư Tuyết Ngọc cúi đầu, tiếng nói có chút khàn khàn, “Tính tình ta rất xấu, có phải hay không? Đến nói lời cảm tạ, kết quả đến cuối cùng cũng có thể trở nên ầm ỹ.”
Bùi Chư Thành không nghĩ tới, ngày đó Thư Tuyết Ngọc lại đây, lại là vì nói lời cảm tạ chuyện cửa hàng với ông? Điều này làm cho hắn cảm thấy thật không quen, nghĩ lại chuyện trước đó, cũng có chút áy náy: “Ta không biết, ta nghĩ là ngươi tới có chuyện quan trọng, ta hỏi ngươi, ngươi lại không chịu nói. Tính tình ta cũng không tốt, vốn là có rất nhiều chuyện phiền lòng, chốc lát bắt đầu nóng nảy, đã... . Nói ra thì ta cũng có sai!”
Không nghĩ tới ở dưới tình huống hiện tại, Bùi Chư Thành còn có thể xin lỗi mình, Thư Tuyết Ngọc càng cảm thấy trong lòng không có cảm nhận gì, suy nghĩ, hỏi: “Không phải, vẫn là tính tình ta không tốt, ta che che giấu giấu thật sự không thường đến Đồng Trạch viện, cũng khó trách ngươi sẽ hiểu lầm. Có chuyện gì rất phiền lòng à? Là chuyện trên triều đình sao? Không bằng tìm Nguyên Ca đến thương lượng thử xem?” Nhận thấy được, một khi có việc thì người thứ nhất mà bà nghĩ đến cũng là để cho Nguyên Ca đến hỗ trợ, không khỏi có chút thẹn thùng, nói, “Việc trong phủ ta còn có thể xử lý, nhưng chuyện bên ngoài, thì ta kém cỏi hơn, tuy rằng Nguyên Ca tuổi còn nhỏ, nhưng đều mạnh mẽ hơn so với người lớn như ta. Trước đó trong cửa hàng gặp chuyện không may, cũng là nàng ra mặt xử lý.”
“Hả?” Bùi Chư Thành thấy hứng thú, “Xảy ra chuyện gì? Nhưng nàng đã xử lý như thế nào?”
Vì thế Thư Tuyết Ngọc rủ rỉ nói chuyện Giản Ninh trai, Bùi Chư Thành không khỏi cười nói: “Ngược lại nha đầu này làm việc có mức độ, thật có thể phân được rõ ràng chủ yếu và thứ yếu, lại nói tiếp chỉ sợ cũng mạnh hơn so với ta! Trước đó chuyện Ngọc Chi Ngạn và Ôn Các lão, tuy rằng cũng là dựa vào nàng, nhưng mà cho rằng chỉ là chút chủ ý không đứng đắn thôi, hiện tại xem ra, ngược lại là có kiến thức ...” Trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lại, trước kia Ca Nhi xử lý chuyện trong phủ gọn gàng ngăn nắp, ông còn không để ở trong lòng, sau lại liên tiếp ra chủ ý ở trên chuyện Ngọc Chi Ngạn và Ôn Các lão, cũng chỉ nghĩ nàng trời sinh thông minh, nhưng lần này trên chuyện Giản Ninh trai, thì không chỉ là bốn chữ trời sinh thông minh có thể giải thích, càng nhiều là hiểu biết với đạo lí đối nhân xử thế.
Trước kia đứa nhỏ này chân không rời nhà, thì từ đâu học được những thứ này?
Nhưng mà, ý nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua, lập tức bởi vì Bùi Nguyên Ca nhớ tới lời nàng mới nói vừa rồi, lại nghĩ đến cái chết của Liễu di nương, trong chốc lát lại trầm ngâm, đang do dự, hỏi: “Hôm nay ngươi gặp mặt Liễu di nương ở trong hoa viên, rốt cuộc nói những cái gì? Vì sao lại ra tay?”
Trong lòng Thư Tuyết Ngọc nặng trĩu xuống, lại lờ mờ vui mừng ngay, ít nhất, hiện tại ông bằng lòng hỏi bà, lại nói chuyện đã xảy ra lần nữa.
Ông và Thư Tuyết Ngọc khó có được bình tĩnh nói chuyện như vậy, Bùi Chư Thành cảm thấy, lúc này Thư Tuyết Ngọc chắc là sẽ không nói dối, nhưng nếu theo như lời của bà, thì thật sự Liễu di nương lại nhiều lần khiêu khích Thư Tuyết Ngọc, hình như cố ý muốn chọc giận bà, để cho bà ra tay, chẳng lẽ thật sự nàng đang dùng khổ nhục kế? Vậy lại làm sao có thể vì vậy mà mất tính mạng? Hay là nói, thật sự như lời Ca Nhi nói, vấn đề là ở trong khoảng thời gian Liễu di nương rời khỏi hoa viên đến lúc chết, có người đã ra tay ở phía sau, giết Liễu di nương, giá họa Thư Tuyết Ngọc?
Tuy rằng nói trên người Liễu di nương không có thương tích khác, cũng không có dấu hiệu trúng độc, nhưng, mấy ngày nay ở hình bộ, Bùi Chư Thành cũng biết không ít chuyện trong hình ngục, nếu hung thủ chỉ dùng để vật cứng đánh ở trên vết thương vốn có của Liễu di nương, nếu vậy mà chết, bởi vì trước đó Liễu di nương ngã vào trên núi giả, ai cũng sẽ không nghĩ đến, việc này có hung thủ khác.
Tâm tư của hung thủ rất tỉ mỉ.
“Thạch Nghiễn, dặn dò xuống, vây Phi Sương viện lại, trông giữ mọi người có mặt lúc ấy, không được để tin tức thông nhau.” Bùi Chư Thành nghĩ, bỗng nhiên đứng dậy, nói với Thư Tuyết Ngọc, “Ta lại đi nhìn thi thể Liễu di nương, xem có vấn đề gì không. Nơi đó máu chảy đầm đìa, ngươi cũng đừng đi, chuyện hôm nay, ngươi cũng bị oan ức và sợ hãi, về Kiêm Gia viện nghỉ ngơi trước đi!”
Nói xong, sải bước ra cửa phòng.
Đi không bao xa, đã gặp được Thạch Nghiễn đi đến đối diện, nhỏ giọng bẩm báo nói: “Lão gia, vừa rồi nô tài đi tìm Triệu thống lĩnh, kết quả không tìm được người, hỏi thăm mới biết được ngay vào sau khi lão gia vừa rời khỏi Phi Sương viện, tứ tiểu thư đã dặn dò Triệu thống lĩnh dẫn người vây Phi Sương viện lại, người ở bên trong trông giữ riêng biệt.”
Ca Nhi? Đúng là, đứa nhỏ này nếu cảm thấy mấu chốt chuyện này có thể xảy ra ở trong khoảng thời gian Liễu di nương rời đi hoa viên đến lúc chết, cảm thấy Phi Sương viện có thể là chỗ có vấn đề cũng rất bình thường. . . . Chỉ là, có thể quyết định thật nhanh, lập tức dặn dò Triệu thống lĩnh vây viện, trông giữ người, phần năng lực quyết đoán này thật sự làm cho ông có chút kinh ngạc.
“Vậy ngươi đi mời Thạch ngỗ tác (khám nghiệm tử thi) hình bộ đến, nhớ kỹ, không được để lộ ra.”
Vừa đến Phi Sương viện, trước mặt Bùi Chư Thành đã va vào Bùi Nguyên Ca cũng tới đây, trong chốc lát nghiêm mặt, nói: “Tiểu hài tử (chắc là con nít con nôi ^^), đến nơi giết người này làm cái gì? Cả phòng máu chảy đầm đìa nhìn rất đẹp sao? Còn không đi ra ngoài?”
Bùi Nguyên Ca vốn là rời thư phòng thì đi đến Phi Sương viện, nhưng nửa đường gặp được Trương phó tổng quản, bởi vì cái chết của Liễu di nương, [email protected]#d#l#q#[email protected] Thư Tuyết Ngọc có tình nghi, tự nhiên không có lòng để xử lý việc phủ, bởi vậy dồn lại rất nhiều chuyện, có một số là phải để chủ tử quyết định. Vì thế mất chút thời gian mới qua, nghe thấy Bùi Chư Thành quát lớn, bước đi lên phía trước kéo cánh tay ông, năn nỉ nói: “Phụ thân, cha chính là hình bộ thượng thư, con là nữ nhi của cha, nếu thấy máu và thi thể đã sợ tới mức không đi đường được, vậy không phải đã làm mất mặt cha hay sao? Cha cứ dẫn con cùng đi vào, con muốn nhìn phụ thân xử án như thế nào?”
Thấy vẻ mặt Bùi Chư Thành, nàng chỉ biết, phụ thân và mẫu thân nói chuyện cũng không tệ lắm, phụ thân bắt đầu tin tưởng mẫu thân là bị oan, bằng không cũng sẽ không vội vàng lại đây.
Đứa nhỏ này, thật sự là gan lớn tới không biên giới rồi! Bùi Chư Thành định trừng mắt nàng, nhưng dù sao ông cũng là võ tướng, nữ nhi có can đảm cũng có chút thích, suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, vậy theo ta cùng nhau đi vào thôi! Như thế này nếu như bị dọa sợ, buổi tối gặp ác mộng, không được tìm ta khóc lóc kể lể!”
“Dạ, phụ thân!” Bùi Nguyên Ca cười tươi xinh đẹp, kéo cánh tay ông, cùng nhau đi vào.
Nếu nói Liễu di nương là bị người khác mưu hại, như vậy trong khoảng thời gian từ sau khi nàng rời khỏi hoa viên đến lúc chết, nhất định sẽ có lúc lẻ loi một mình, bằng không hung thủ hành hung đã sớm bị người thấy được. Bởi vậy, Bùi Chư Thành gọi nha hoàn bên cạnh Liễu di nương tới, chia ra hỏi, lại chậm rãi nhíu mày.
Những nha hoàn này hiển nhiên bị cái chết của Liễu di nương doạ sợ, nói chuyện lộn xộn, nhưng từ trong đó vẫn chắp vá lại ra được ngọn nguồn quá trình.
Theo như lời của các nàng, sau khi Thư Tuyết Ngọc rời đi, thì Liễu di nương vẫn kêu đau đầu, nói sắp chết, trán không ngừng có máu tươi chảy ra, một đám người la hét ồn ào trở lại Phi Sương viện. Trán Liễu di nương chảy máu, sau đó bộ dáng quần áo tự nhiên doạ sợ tất cả mọi người, nhao nhao ồn ào, ngay cả Tiếu di nương ở viện cách vách cũng đi theo lại đây, mọi người vây đỡ Liễu di nương trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi.
Liễu di nương nằm ở trên giường, không ngừng kêu đau, còn nói choáng váng đầu, mọi người bối rối không biết làm sao, vẫn là Tiếu di nương bình tĩnh lại trước, sai khiến mọi người nấu nước nóng, đi lấy khăn lông, tìm thuốc trị thương, mời đại phu, còn phải đi bẩm báo các chủ tử trong phủ... . Lộn xộn không chịu nổi. Đột nhiên, Tiếu di nương kêu sợ hãi ra tiếng, sau đó mọi người đều dồn dập đi vào, đã phát hiện Liễu di nương đã mất hơi thở, chảy máu đầy giường.
Lúc Bùi Chư Thành hỏi Liễu di nương có lúc lẻ loi một mình hay không, mọi người trả lời, các nàng bị vết thương Liễu di nương doạ sợ tới mức đầu óc đều rối loạn, không có để ý người khác, nhưng đều rất khẳng định Tiếu di nương vẫn giúp đỡ Liễu di nương, không ngừng an ủi nàng, còn giúp lau chùi máu nhỏ giọt không ngừng trên đầu nàng.
Nghe xong những thứ này, trong lòng Bùi Nguyên Ca đã rõ ngọn nguồn, chuyện này có mười phần là Tiếu di nương làm.
Nói không chừng sở dĩ Liễu di nương khiêu khích mẫu thân, dây dưa đủ điều, kích động mẫu thân ra tay, đến giở trò khổ nhục kế, đều là Tiếu di nương xúi giục, làm cho Liễu di nương cho rằng có thể mượn khổ nhục kế tính toán mẫu thân, khiến cho phụ thân áy náy, lại không nghĩ rằng, tính mạng của mình mới là lợi thế mưu tính của Tiếu di nương, thế này mới gọi là chó cắn chó, lông đầy mồm đấy!
Cuối cùng là gọi Tiếu di nương tới, lí do thoái thác của nàng và lúc trước cũng không kém nhiều lắm, nói chính là mình ở trong viện nghe được tiếng động lớn xôn xao, sau đó lại đây xem xét, phát hiện Liễu di nương bị thương, liền giúp đỡ chăm sóc, kết quả cuối cùng Liễu di nương đã chết, nàng cũng sợ hãi các loại.
Bùi Chư Thành hỏi: “Vậy có phải ngươi vẫn đều ở bên cạnh Liễu di nương hay không?”
Tiếu di nương đang muốn đáp “Dạ”, đột nhiên trong lòng hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ nói lão gia nhận thấy khác thường, bắt đầu nghi ngờ cái chết của Liễu di nương? Trước đó nàng cũng bị coi chừng, tuy rằng không biết vì sao lão gia lại tới Phi Sương viện, nhưng có lẽ là nghe thấy phía trước có tiếng động của một đám nha hoàn bị kêu đi ra ngoài, hiển nhiên là đang hỏi chi tiết. Đúng, nhất định là lão gia đã phát hiện manh mối gì đó, hoặc là nói, không phải lão gia, mà là...
Ánh mắt Tiếu di nương chuyển qua trên mặt Bùi Nguyên Ca non nớt hơi nghi ngờ lại vẫn thanh lệ tuyệt tục (xinh đẹp không tầm thường) như cũ, vừa vặn đón nhận ánh mắt tối tăm trầm tĩnh của Bùi Nguyên Ca, hình như khóe miệng còn có một chút ý cười. Nhưng không biết vì sao, bị ánh mắt như vậy nhìn, nàng đã ra mồ hôi cả người, giống như mình đã bị vị tiểu cô nương mới mười ba tuổi này nhìn thấu vậy, trong lòng lại càng nặng nề.
Ở Bùi phủ, nàng kiêng kị nhất chính là Chương Vân, mà Chương Vân lại là bị vị Tứ tiểu thư này lật đổ, ai lợi hại hơn, có thể nghĩ.
Cho nên, cả sự kiện này, nàng cũng chọn lúc tứ tiểu thư không có mặt, mới khuyến khích Liễu di nương đi làm, để tránh bị tứ tiểu thư phá hỏng, phát hiện manh mối, tiến tới chuốc lấy tai hoạ. Vốn là tiến hành thật sự thuận lợi, đợi cho Liễu di nương chết đi, khi lão gia đã nghi ngờ phu nhân, tứ tiểu thư mới trở về, chắc là sẽ không xuất hiện vấn đề đâu! Nhưng hiện tại, lão gia lại hỏi một lần nữa, rõ ràng là cảnh báo, chứng minh lòng lão gia có nghi ngờ.
Như vậy, vấn đề này không có hỏi trước đó, cũng rất nghiêm trọng.
Chỉ là giây lát, trong đầu Tiếu di nương đã hiện lên vô số ý nghĩ, trả lời: “Hồi lão gia và tứ tiểu thư, bởi vì vết thương Liễu tỷ tỷ thoạt nhìn rất nghiêm trọng, cho nên trong lòng tỳ thiếp lo âu, từng rời đến trước cửa sổ, tới cửa xem đại phu có tới chưa. Kết quả sau khi trở về đã phát hiện Liễu tỷ tỷ hấp hối, thoáng chốc đã mất hơi thở.”
Tiếu di nương này phản ứng thật nhanh, lập tức nhận thấy được không đúng, đã suy nghĩ lấp liếm.
Bùi Nguyên Ca cười lạnh, cho rằng như vậy đã có thể lừa dối qua trót lọt? Đáng tiếc, nhưng nàng lấp liếm như thế nào, có chỗ sơ hở thì dù thế nào cũng không thể bù lại!
Đúng lúc này, Thạch Nghiễn đi vào, nói Thạch ngỗ tác đến.
Căn cứ Thạch ngỗ tác kiểm nghiệm, vết thương trí mệnh của Liễu di nương đúng là chỗ vết thương bên phải tóc mai kia, miệng vết thương rất sâu, máu thịt mơ hồ, nhưng lại chỉ có một chỗ bị thương. Nhưng mà đây cũng không kỳ lạ, nếu phía sau hoa viên kia là khổ nhục kế, vết thương vốn có của Liễu di nương chắc là không coi như lớn lắm, mà hung thủ dùng sức lực rất lớn, tạo ra vết thương càng lớn càng sâu hơn nữa, bao trùm vết thương vốn có, vậy thật sự cũng chỉ có thể nhìn ra một chỗ vết thương.
Mà miệng vết thương còn là bị vật cứng mạnh mẽ gây ra.
Nhưng cụ thể cái gì có thể là hung khí, Thạch ngỗ tác cũng không thể vội vàng kết luận, chỉ nói chắc là vật cứng có góc cạnh.
Vật cứng có góc cạnh, Bùi Nguyên Ca nhìn bốn phía chung quanh, rơi vào trầm tư. Sau khi rời khỏi thư phòng, nàng vốn là đang suy nghĩ nhiều lần về chuyện này, trước đó nghe bọn nha hoàn trả lời, lại nhanh chóng sắp xếp lại mọi chuyện rõ ràng, cuối cùng phát hiện, chuyện quan trọng, ở trên hung khí.
Nếu như là nàng dự đoán, nếu hung thủ thật sự là Tiếu di nương, vậy nàng chỉ có thể ở trong phòng, thừa dịp chỉ huy bọn nha hoàn đều rời đi xuống tay độc ác, sau đó Liễu di nương chết đi, mọi người bối rối, phụ thân nhận được tin tức liền vội vàng tới, trong lúc này này cũng không mất thời gian rất lâu, mà Tiếu di nương luôn ở tại Phi Sương viện, như vậy, hung khí nhất định là còn ở trong Phi Sương viện. Hơn nữa, vừa rồi bọn nha hoàn đều nói, thậm chí ngay cả phòng này Tiếu di nương cũng chưa từng rời đi, như vậy, hung khí chắc là đã giấu ở chỗ này!
Chính là không biết, hung khí này rốt cuộc là cái gì, muốn tìm ra cũng có chút không rõ ràng.
bí mật sắp đc bật mí và chuyện của Cửu vương gia là sao????? đón xem phần sau nhé ;)