Bùi Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh vượt qua Bùi Nguyên Xảo, ba người sóng vai tới sân trước. Đi không bao lâu, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một nha hoàn mặc y phục bằng lụa mỏng xanh biếc, váy dài xanh lá cây, nhìn thấy Phó Quân Thịnh, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, đi về phía ba người rồi hành lễ, sau đó nói với Phó Quân Thịnh: "Thọ Xương Bá thế tử, Thọ Xương Bá phu nhân bị đau chân, đang tìm ngài khắp nơi. Ngài mau cùng nô tỳ tới đó xem một chút đi!"
Phó Quân Thịnh rất hiếu thuận, nghe nói mẫu thân trật chân, vội vàng nhắn nhủ Bùi Nguyên Ca đôi ba câu rồi nhanh chóng rời đi cùng nha hoàn.
Nhìn bóng người hai người vội vã rời đi, Bùi Nguyên Ca mơ hồ nhận ra được có chút không đúng nhưng lại không nói ra được. Nàng đang suy tư, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu rên của Bùi Nguyên Xảo, quay đầu lại thì thấy bóng dáng vàng nhạt đã mềm nhũn ngã xuống đất. Nàng cả kinh, đang định kêu to thì bị người từ phía sau che miệng lại kéo vào sân bên cạnh, đang lúc kinh hãi muốn chết thì bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh lười biếng cám dỗ: "Xuỵt, đừng lên tiếng!"
Bùi Nguyên Ca quay đầu, đập vào mắt là một thân y phục đỏ thẫm, dung nhan yêu nghiệt. Không phải Vũ Hoằng Mặc thì còn là ai chứ?
"Ngoan, đừng kêu!" Vũ Hoằng Mặc làm động tác suỵt tay, tay kia bịt miệng nàng chậm rãi buông lỏng ra: "Nếu ngươi hô lên, để mọi người thấy ta và ngươi đơn độc ở chỗ này. Ngươi biết hậu quả chứ, Bùi Nguyên Ca!"
Bùi Nguyên Ca chưa tỉnh hồn, cố trấn tĩnh nói: "Cửu điện hạ, ngài..."
"Bùi Nguyên Ca, ta thật sự xem thường ngươi rồi. Vốn dĩ không hi vọng có thể làm khó ngươi, nhưng ít ra có thể cho ngươi sứt đầu mẻ trán một trận. Kết quả lại bị một chiêu của ngươi di hoạ Giang Đông (*), đem họa thủy đẩy sang người Bùi Nguyên Hoa, thật thủ đoạn!" Vũ Hoằng Mặc cười như không cười nói, đôi mắt hẹp dài nheo lại, lộ ra vài phần nguy hiểm: "Ta coi trọng Đại tỷ nhà người, hỏi thăm chuyện Đại tỷ nhà ngươi nên mới gọi ngươi tới, hử?"
(*) Di họa Giang Đông: là một tích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Giang Đông hay còn ám chỉ Tôn Quyền của nước Đông Ngô. Di họa Giang Đông chính là đem rắc rối, tai họa đổ hết cho Tôn Quyền và Đông Ngô chịu trận
Chữ cuối cùng cố tình kéo dài giọng, mang theo ý không vui rõ ràng.
"Cửu điện hạ nghe trộm?" Bùi Nguyên Ca dựa lưng vào vách tường, có chút khẩn trương hỏi.
"Ta biên kịch vở kịch tốt, há lại không xem hiệu quả diễn xuất?" Vũ Hoằng Mặc mỉm cười, hai hàng lông mày cong lên, khóe môi khẽ cong mang theo ý cười, dường như có chút tức giận: "Giúp cứu không ít người đó! Phó ca ca là ai? Nói ta rất nguy hiểm, không dễ ứng phó, bảo ngươi đừng quá thân cận với ta, có phải không? Mà ngươi nói nếu như có thể, ngươi sẽ đúng không? Bùi Nguyên Ca, bản điện hạ không nhận tội mà cứ bị đối xử như vậy sao? Hả?"
Muốn nhìn Bùi Nguyên Ca sứt đầu mẻ trán, kết quả bị nàng đẩy cho Bùi Nguyên Hoa, hắn đã rất không vúi, cuối cùng còn có một tên "Phó ca ca" không biết ở nơi nào chui ra tới phá rối, càng khiến hắn thêm khó chịu.
Quả nhiên hắn nghe được “Phó ca ca” nói xấu hắn!
Bùi Nguyên Ca âm thầm nhíu mày, vốn tưởng rằng Vũ Hoằng Mặc trêu cợt nàng xong sẽ rời đi, không ngờ vẫn còn chờ trong sân, nghe hết mọi chuyện từ đầu tới cuối. Sơ suất quá! Mặc dù đã ứng phó được Diệp Vấn Khanh, nhưng nhìn vẻ mặt vị Cửu điện hạ này giống như rất tức giận, có thể làm khó nàng, thậm chí liên lụy cả Phó Quân Thịnh. Hắn vốn có ý tốt, nếu vì nàng mà đắc tội Vũ Hoằng Mặc, vậy nàng không khỏi cảm thấy có lỗi với Phó Quân Thịnh.
Nàng không thích nợ nhân tình của người khác, cho nên phải nghĩ biện pháp xoay chuyển cục diện này.
"Cửu điện hạ, chẳng lẽ không đúng sao?" Bùi Nguyên Ca đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo lại, hai mắt trầm tĩnh, nhìn thẳng Vũ Hoằng Mặc không hề trốn tránh: "Ta xác thực cảm thấy ngài rất nguy hiểm, rất khó ứng phó. Có thể nói, ngài là người khó ứng phó nhất ta từng gặp, mỗi lần đối mặt ngài, ta đều phải thật cẩn thận. Chỉ sợ nói câu nào không đúng, sẽ chọc giận Cửu điện hạ ngài."
Vũ Hoằng Mặc hơi ngẩn ra, tập trung đánh giá nàng.
Nàng ở trước mặt Cửu điện hạ hắn, luôn luôn nhu thuận mềm mại, cung kính thuận theo, đây là lần đầu tiên lột bỏ lớp vỏ ngụy trang nhu thuận đó, lộ ra góc cạnh bên trong sắc bén. Thần sắc trầm tĩnh, khí thế lạnh nhạt lại mang chút cảm giác thiếu nữ bị chèn ép, bất chợt cùng với con mèo nhỏ thích giương nanh múa vuốt lúc ở Bùi phủ và thôn trang từ từ chồng chéo lên nhau. Sao? Rốt cục không nhịn được nữa, muốn lộ bản tính sao?
"Sao tự nhiên lại nói thật?” Vũ Hoằng Mặc nghiền ngẫm hỏi.
"Ngài đã từng nói, bảo ta đừng đem bộ dáng lừa bịp người khác ở Trầm Hương điện đến lừa bịp ngài, ngài sẽ rất mất hứng. Cho nên ngài đã hỏi tới, ta cũng chỉ thẳng thắn nói ra mà thôi!" Nếu đã nói hết thì Bùi Nguyên Ca dứt khoát cũng không ngụy trang nữa: "Lúc ta cẩn thận ứng đối ngài, nhìn ngài cũng không vừa lòng; bây giờ ta thành thực với ngài, dường như ngài cũng không cao hứng. Nếu bất luận ta ứng đối thế nào cũng đều không thể khiến ngài vừa lòng, mà nhất định phải nhìn ta gặp họa mới chịu, như vậy, nếu đều là xui xẻo thì sớm hay muộn có gì khác nhau?"
Lãnh ý trong mắt Vũ Hoằng Mặc hơi tiêu tán: "Hửm? Còn nhớ rõ lời ta nói trong hoàng cung?"
"Mỗi câu Cửu điện hạ nói, ta đều nhớ kỹ. Bởi vì chưa từng có ai giống Cửu điện hạ khiến ta cảm thấy sợ hãi như vậy, vì cố gắng để mình không chọc giận ngài, đương nhiên ta phải nhớ từng câu từng chữ của ngài!" Bùi Nguyên Ca trầm giọng, giọng nói mang theo chút tức giận, khó chịu, cùng phản kháng hời hợt. "Nhưng mà bây giờ xem ra chỉ là vô dụng mà thôi. Sớm biết như thế, cần gì phải dè dặt như vậy?"
Lời nói lạnh lùng khơi dậy rung động nhẹ nhàng trong lòng Vũ Hoằng Mặc, hắn lẳng lặng nhìn nàng.
"Ta chỉ có một việc không hiểu, tiểu nữ tự nhận ngu dốt, từ đầu đến cuối chưa từng có điều mạo phạm tới Cửu điện hạ, đến tột cùng ta đã có chỗ nào không đúng khiến Cửu điện hạ tức giận bất mãn với ta như thế, nhất định phải thấy ta gặp họa mới vừa lòng? Cho dù chết, Cửu điện hạ cũng nên để ta chết được rõ ràng!" Đôi mắt trong suốt của Bùi Nguyên Ca nhìn thẳng vào Vũ Hoằng Mặc, tràn ngập nghi ngờ và truy vấn, hy vọng hắn có thể cho mình một đáp án.
Vũ Hoằng Mặc có chút do dự, nghiêm túc mà nói thì Bùi Nguyên Ca đúng thực đã đắc tội hắn, nhưng mà nàng cũng không biết đó là ——
Trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia chớp, chiếu sáng nội tâm, Vũ Hoằng Mặc ngẩng mạnh đầu, đối diện với đôi mắt tràn đầy dũng khí của nàng, chăm chú nhìn hồi lâu, giữa hai hàng lông mày dần dần ngưng tụ băng sương hàn ý. Hắn cong mi lên, thản nhiên nói: "Bùi Nguyên Ca, ngươi vẫn còn đầu óc đùa bỡn với ta có phải không? Không muốn ta giận chó đánh mèo Phó ca ca của ngươi, cho nên cố ý chọc giận, khiêu khích ta, lại hỏi rốt cuộc đắc tội ta chỗ nào, tốn nhiều chiêu như vậy, đơn giản là muốn ta tập trung hết chú ý trên người ngươi, buông tha Phó Quân Thịnh của ngươi đúng không? Bảo vệ hắn như vậy? Hắn là gì của ngươi hả?"
Trong đôi mắt của Bùi Nguyên Ca rốt cục hiện lên chút tức giận thật sự.
Nam nhân này có diện mạo yêu nghiệt thì thôi đi, tại sao còn thông minh như vậy chứ, liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng? Hắn không thể đần bớt chút xíu được sao? Nếu không thể gạt được, tốt nhất không nghĩ tới nữa, tức giận quay đầu đi. Đối mặt với một người hoàn toàn có thể nhìn thấu mình, mọi thủ đoạn đùa giỡn đều là uổng công, nàng không muốn tiếp túc làm con khỉ diễn trò trước mắt hắn!
Vũ Hoằng Mặc vô cùng không hài lòng với thái độ này của nàng, gắng gượng xoay mặt nàng lại đối diện với hắn, lúc này mới nói: "Nói đi! Hắn là gì của ngươi? Nguyên Ca ngoan, ngoan ngoãn nói cho ta biết, ta sẽ không làm khó ngươi nữa, được không?" Cái giọng nói lười biếng trời sinh này, hơn nữa còn cố ý ôn nhu, đủ để khiến bất kì nữ tử nào sau khi nghe xong cũng động tâm.
Bùi Nguyên Ca nhắm mắt lại, che lỗ tai, dứt khoát không nhìn không nghe.
"Bùi Nguyên Ca, ngươi còn như vậy nữa thì ta sẽ tức giận!" Giọng Vũ Hoằng Mặc thay đổi, vô cùng lạnh lẽo. Chiêu đe dọa lần trước rất hữu hiệu, lần này lại không có một chút tác dụng, Bùi Nguyên Ca vẫn không thèm để ý. Nhìn nàng như vậy, Vũ Hoằng Mặc cảm thấy tức giận trong lồng ngực dâng lên lần nữa, cố gắng không để phát tác, bỗng nhiên nói: "Được rồi, nếu ngươi đã không chịu nói, vậy ta cũng không ép ngươi!"
Bùi Nguyên Ca kinh ngạc mở mắt ra, đối mắt với Vũ Hoằng Mặc.
"Nhưng mà nếu ngươi đã hỏi vậy, bản điện hạ sẽ nói thật cho ngươi biết. Đúng, ngươi đúng là đắc tội bản điện hạ! Bản điện hạ rất muốn nhìn bộ dáng xui xẻo, sứt đầu mẻ trán của ngươi! Bản điện hạ chính là cố ý nhằm vào ngươi, không chỉ hiện tại mà còn sau này, bản điện hạ sẽ không ngừng tìm ngươi gây phiền toái, càng không ngừng khi dễ ngươi, cho đến khi bản điện hạ cảm thấy đủ mới thôi! Đó, nói trước cho ngươi, để ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt!" Vũ Hoằng Mặc nhẹ nhàng nói ra, mâu quang tinh sảo, bộ dáng rắn độc nhắm được con mồi. Bỗng nhiên, hắn nắm lấy cổ tay nàng: "Còn có —— "
Bùi Nguyên Ca hoảng sợ, mặt mũi biến sắc: "Vũ Hoằng Mặc, ngươi làm gì vậy?"
Nhìn người mềm mại trắng trẻo trước mặt, tựa như dương chi bạch ngọc thượng hạng, ánh mắt Vũ Hoằng Mặc đột nhiên lóe sáng, cùi đầu cắn vào tay nàng. Cái cắn này khiến mọi phiền muộn nhất thời tiêu tán, tinh thần sảng khoái, mỉm cười như lan: "Bùi Nguyên Ca, nhìn cho kỹ, ta cắn ngươi! Lần này ta xem ngươi đổ lên người Đại tỷ nhà ngươi thế nào?"
Nói xong, hắn xoay người, gió thổi bao vây y phục màu đỏ, bay lượn, ưỡn ngực bước đi.
Cúi đầu nhìn dấu răng trên tay, đôi mi thanh tú của Bùi Nguyên Ca nhíu lại. Rốt cuộc vị Cửu điện hạ này bị sao vậy? Phong cách gì đây!
Rời khỏi viện thấy Bùi Nguyên Xảo vẫn còn té xỉu, cũng may không ai tới đây, không gây chuyện gì ồn ào. Bùi Nguyên Ca vội vàng tiến lên đánh thức nàng ấy, lại chỉ nói rằng nàng ấy đi tới đây bỗng nhiên té xỉu, hỏi nàng có chuyện gì xảy ra. Bùi Nguyên Xảo cũng không hiểu vì sao, lúc ấy chỉ cảm thấy dường như có trận gió thổi qua, sau đó không biết gì nữa. Bước đi cùng sự nghi hoặc to đùng, không bao lâu sau đụng phải Ôn Dật Lan tìm đến, nàng ta hỏi thăm sức khỏe một lượt, mắt thấy tiệc chúc thọ sắp bắt đầu, liền trở lại Thọ an đường.
Khi ba người đi vào, mọi người đang chúc thọ Ôn lão phu nhân. Vũ Hoằng Mặc cùng đám người Phó Quân Thịnh cũng đã ở đó.
Diệp Vấn Khanh luôn bên cạnh Vũ Hoằng Mặc, mà đối diện với nàng ta chính là Bùi Nguyên Hoa, nhưng vẻ mặt hai người đểu rất bình thường. Xem ra nàng đã đoán đúng, Diệp Vấn Khanh quả nhiên vẫn bị Bùi Nguyên Hoa qua mặt.
Chờ chúc thọ xong xuôi, bắt đầu khai yến, Vũ Hoằng Mặc đột nhiên cất tiếng, ra vẻ kinh ngạc nói: "A? Tay trái của Bùi tứ tiểu thư tay bị sao mà cứ giấu trong tay áo vậy? Chẳng lẽ có bí mật gì không thể để người khác thấy sao?"
Câu này của hắn, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người lên người Bùi Nguyên Ca, thầm cảm thấy kỳ quái.
Tay trái của nàng mới bị Vũ Hoằng Mặc cắn, dấu răng vẫn còn, đương nhiên phải giấu, tránhbị mọi người truy vấn, không ngờ lại bị Vũ Hoằng Mặc vạch trần? Bùi Nguyên Ca căm giận nhìn sang, đón nhận là nụ cười và đôi mắt hơi nhếch lên của nàng, trong lòng nàng thầm mắng. Đã sớm biết tên này hẹp hòi rồi, nam nhân trừng mắt tất báo sẽ không bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy? Chẳng trách vừa rồi nói cái gì mà "lần này xem ngươi đổ lên người Đại tỷ ngươi thế nào", hóa ra đã sớm suy nghĩ xong xuôi để khiêu khích mà.
Sắc mặt Bùi Nguyên Hoa khẽ biến đổi, bỗng nhiên làm bộ dáng quan tâm, kéo cánh tay trái của nàng qua thì thấy, thất thanh nói: "Tứ muội, sao tay trái của ngươi lại có dấu răng? Bị ai cắn?"
Diệp Vấn Khanh nhanh như tia chớp nhìn Vũ Hoằng Mặc, rồi lại nhìn Bùi Nguyên Ca mang theo vài phần tức giận.
Chẳng lẽ là Cửu ca cắn? Rốt cuộc hai ngươi bọn họ đã làm gì trong sân đó chứ?
Trước mắt bao người, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: "Đại tỷ tỷ không cần hỏi nữa, rất mất mặt!"
Bùi Nguyên Hoa đoán được trong đó tất có kỳ quái, càng truy vấn nhưng lại làm bộ như thân thiết nói: "Tứ muội đừng nháo, nếu có người khi dễ muội, tỷ tỷ như ta dù thế nào đi nữa cũng giúp ngươi lấy lại công đạo!" Như có điều suy nghĩ liếc nhìn Vũ Hoằng Mặc, cùng với Diệp Vấn Khanh tức giận đầy mặt, lại nghĩ tới tình hình trước mặt, khóe miệng nhếch lên ý cười. Nếu Bùi Nguyên Ca đắc tội Diệp Vấn Khanh, vậy coi như...
Thấy thoái thác không được, Bùi Nguyên Ca đành bất đắc dĩ nói: "Cũng không có gì, chính là thân thể muội muội yếu, đi một lát đã thấy mệt mỏi, ngủ quên ở đình. Kết quả trong mộng nhìn thấy một mâm lớn thủy tinh vó bàng... . Lúc ấy ta cảm thấy rất đói, không nhịn được cắn một ngụm... Kết quả tự cắn mình tỉnh giấc, mới đó mới phát hiện đã tự cắn vào tay mình..." Càng nói giọng càng nhỏ, mặt đỏ bừng.
Thấy bộ dáng nhăn nhó ngượng ngùng của nàng, tất cả mọi người không nhịn được mà bật cười, mang thiện ý trêu ghẹo, chỉ có Thọ Xương Bá phu nhân nhíu mày khinh bỉ, mất mặt xấu hổ!
Vũ Hoằng Mặc đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó cười to lên không chút che giấu.
Thấy bộ dáng này của bọn họ, Diệp Vấn Khanh mới hơi yên tâm. Nàng biết xưa nay Cửu ca có sở thích chạm vào chỗ đau của người khác, tám phần nhìn thấy bộ dáng dọa người ngủ gật tự cắn tay mình của Bùi Nguyên Ca, nên mới cố ý hỏi để nàng bị người cười nhạo. Nếu Cửu ca làm như vậy, vậy chắc chắn là không thích Bùi Nguyên Ca, mà hắn hỏi thăm Bùi Nguyên Hoa, lại bởi vì Bùi Nguyên Hoa tham gia đãi tuyển, thăm dò thay Liễu quý phi. Như vậy, Cửu ca ca vẫn là của nàng!
Ôn phu nhân cười bước tới, kéo tay nàng, trêu ghẹo nói: "Cũng do ta làm chủ nhân không tốt, khai yến quá muộn khiến khách nhân bị đói! Đi nào, Nhàn di mang ngươi đi dùng bữa, khác không có chứ thủy tinh đề bàng nhất định cho ngươi một mâm lớn!" Nói xong, lại không nhịn được cười ra tiếng.
Bùi Nguyên Ca bất đắc dĩ cúi đầu, bị cho ăn thế này, tốt hơn việc khiến người ta cho rằng nàng có gì đó với Vũ Hoằng Mặc là được rồi!
Đêm khuya, Trầm hương điện.
Liễu Trần Hương nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân, lật xem danh sách tú nữ tham gia tuyển tú lần này. Dựa theo quy củ, sàng lọc ban đầu sẽ do ba người Hoàng hậu, Liễu quý phi cùng Hoa phi định đoạt, ở giữa tất nhiên sẽ có một phen tranh đấu gay gắt, nhưng cũng sẽ không quá phận. Xem danh sách tuyển tú lần này, tìm có người nào có thể sử dụng được không, bỗng nhiên nhìn thấy tên "Bùi Nguyên Hoa", hơi dừng lại một chút rồi ngừng hẳn.
Vị "Kinh thành đệ nhất tài nữ"này thanh danh vang dội, nàng cũng có nghe qua.
Hoa yến lần trước, bái thiếp đưa tới Bùi phủ tám phần nhằm vào nàng ta, không ngờ lại đúng lúc Bùi Nguyên Hoa xuất môn thắp hương cầu phúc, nhưng thay vào đó lại xuất hiện một Bùi Nguyên Ca khiến người ta thán phục. Có điều Bùi Nguyên Ca tuổi quá nhỏ, thân thể lại không tốt, cuối cùng chỉ chọn được một vị thứ nữ của Lễ bộ Ngô thị lang, nay cũng được sủng ái, nhưng dù sao cũng không tính là tốt lắm. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên cái tên Bùi Nguyên Hoa, Liễu Trần Hương rơi vào trầm tư, một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Mặc nhi!"
Vũ Hoằng Mặc bên cạnh đáp: "Nhi thần ở đây."
"Thọ yên Ôn phủ hôm nay, nghe nói vị Bùi đại tiểu thư này cũng có đi, con có gặp không?" Liễu Trần Hương hỏi. Đứa nhỏ này do một tay nàng nuôi lớn, thông minh giúp nàng rất nhiều, nàng cũng thường xuyên thương lượng nhiều chuyện với nó, có điều... Liếc mắt nhìn dung nhan kinh thế kia, trong mắt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
Vũ Hoằng Mặc gật đầu: "Tất nhiên có gặp."
"Vậy ư? Dựa theo mắt nhìn của con thì thấy sao?" Liễu Trần Hương thú vị hỏi.
"Dung mạo minh diễm khiến người vừa gặp đã thán phục, tài hoa hơn người, con chỉ nhìn nàng vẽ một bức họa, có thể nói rất xuất sắc, rất tâm huyết. Từ đó suy ra, những tài nghệ khác của nàng cũng rất giỏi, lời đồn đại không hề nói quá." Vũ Hoằng Mặc lấy tay chống đầu, thần sắc lười biếng, ngữ điệu thản nhiên . Thật ra hắn đã tới Ôn phủ từ sớm, vẫn luôn chú ý mọi động tĩnh bên Lạc Anh viên, chẳng qua cuối cùng mới lộ diện mà thôi.
Lần này dự tiệc, mục đích chính là xem mặt các nữ tử có tên trong danh sách tuyển tú, có một bước đầu ấn tượng.
"Vậy ý của Mặc nhi là, nhân tài này có thể trọng dụng? Tuy là thứ nữ nhưng lại tinh thông tài nghệ, danh tiếng vang xa, sau đó còn tham gia đãi tuyển, có thể thấy được tâm tư muốn trèo cao. Người như vậy rất phù hợp sử dụng để đối phó với Hoàng hậu và Hoa phi, có đúng không?" Liễu Trần Hương dịu dàng hỏi.
"Không, ý nhi thần là, nhân lúc sơ tuyển phụ hoàng vẫn chưa gặp, làm rớt nàng!"
Liễu Trần Hương khó hiểu: "Vì sao?"
"Trong đợt tuyển tú lần này, còn cóChương Văn Uyển, là con gái của Ngự sử đài Chương Hiển, muội muội của Chương Hiển chính là mẹ đẻ của Bùi Nguyên Hoa. Bùi Nguyên Hoa và Chương Văn Uyển có quan hệ rất rốt, lần này đến Khánh Phúc tự cầu phúc là để hai người thân càng thêm thân. Mà Chương Văn Uyển lại là người Hoàng hậu muốn lưu lại, trong thọ yến ở Ôn phủ, Bùi Nguyên Hoa đã tham gia đấu họa do Vũ Oản Yên khởi xướng, mục đích muốn lấy lòng nàng ta." Vũ Hoằng Mặc không nhanh không chậm kể ra.
Liễu Trần Hương nhăn mi: "Nói như vậy, nàng ta rất có thể bị tỷ muội Diệp thị lôi kéo?"
Hoa phi cũng là người Diệp thị, là em gái ruột của Hoàng hậu.
Bất luận Bùi Nguyên Hoa bị người nào lôi kéo đều sẽ trở thành quân cờ của Diệp thị dùng để đối phó nàng. Nếu như vậy, Bùi Nguyên Hoa này càng xuất sắc, uy hiếp sẽ càng lớn, chẳng bằng bây giờ chưa có gì cả, phải nhổ hết mầm mống gây họa! "Nhưng mà nếu bị hỏi tới lý do thì phải nói thế nào đây? Cũng không thể nói rằng bởi vì nàng ta quá xuất sắc được?"
"Cứ nói con nhìn nàng ta không thuận mắt, cho nên muốn mẫu phi đánh trượt nàng." Vũ Hoằng Mặc thản nhiên nói.
Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên hắn làm, mượn cớ vui giận thất thường để ngụy trang tùy ý làm bậy, âm thầm trừ bỏ người gây bất lợi cho hắn và Liễu quý phi. Dù sao ở trong mắt người khác, hắn là tên bất cần đời, thích lấy quyền đè người, không ai có thể làm gì được hoàng tử như hắn, vậy cứ lợi dụng thanh danh xấu xa làm chút chuyện có lợi cho bản thân đi!
Muốn đánh trượt nữ tử tuyển tú, ngoại trừ Liễu quý phi, còn phải có ít nhất một trong hai người Hoa phi hoặc Hoàng hậu đồng ý, nhưng mà chuyện này không thành vấn đề. Nghĩ đến cuộc đấu vẽ ở hậu viện Ôn phủ, trong mắt Vũ Hoằng Mặc lóe lên điều gì đó. Bùi Nguyên Hoa này thông minh không đúng lúc, nàng ta không nên giở thủ đoạn đó trước mặt Vũ Oản Yên! Nếu là con mèo nhỏ kia, hẳn sẽ thông minh lựa chọn biểu hiện tài nghệ cuarv bản thân, nhưng vẫn che dấu được tâm cơ của mình, người xinh đẹp đa tài lại rất có đầu óc, đây mới là con dao nhọn thích hợp thượng vị!
Nghĩ đến người nào đó, khóe mắt Vũ Hoằng Mặc không khỏi cong lên, nói: "Mẫu phi, bữa tối nhi thần muốn một phần thủy tinh đề bàng!"
Mà cùng lúc đó, trong điện Cẩm Hoa của Hoa phi cũng đang thương nghị có nên giữ lại Bùi Nguyên Hoa hay không.
"Oản Yên, ý của con là Bùi Nguyên Hoa này không thể lưu?" Hoa phi minh diễm như hoa hơi nhíu mày.
Vũ Oản Yên gật đầu kiên định, nói: "Thấy nàng họa kỹ cao siêu, người lại nhân hậu hào phóng, ban đầu con có ấn tượng rất tốt. Nhưng sau khi muội muội của nàng thắng, nàng lại giả bộ thất thanh, vạch trần chuyện từ hôn của muội muội mình, còn nói bản thân rất vui lòng khi thấy muội muội mượn cơ hội này vãn hồi thanh danh, để mọi người thấy nàng ta là một tỷ tỷ tốt, cố ý thua để giúp muội muội, hơn nữa đã lừa gạt không ít người. Điều này và sự dịu dàng hào phóng mà nàng ta biểu hiện ra ngoài trước đó hoàn toàn khác nhau, chứng tỏ nữ nhân này trong ngoài không đồng nhất, giỏi ngụy trang hơn nữa còn có tâm cơ thâm trầm."
Hoa phi vẫn có chút do dự: "Cho dù tâm cơ thâm trầm, cũng có thể để ta dùng mà!"
"Tuy nói như vậy, nhưng mẫu phi thử nghĩ xem, nàng thân là thứ nữ, lại khổ tâm luyện tập nhiều tài nghệ như vậy, nổi danh kinh thành, vậy phải tốn bao nhiêu thời gian và công phu mới có được? Giờ lại tham gia tuyển tú, có thể thấy được ý đồ của nàng ta không nhỏ. Người tâm cơ thâm trầm, trí mưu xuất chúng tất nhiên có thể cho ta sở dụng, nhưng một nữ nhân có dã tâm lại tâm cơ thâm trầm, cho dù cho ta sử dụng, nhưng cũng dễ bị nàng cắn trả!" Vũ Oản Yên tận tình khuyên bảo: "Mẫu phi, nhi thần biết, ngài và Hoàng hậu là tỷ muội ruột, đều là đích nữ Diệp gia.Bà ta là Hoàng hậu, còn ngài chỉ là Hoa phi, chưa được xếp vào hàng Tứ phi () nên rất không cam lòng. Nhưng mà ngài phải thận trọng, chúng ta thà dùng người ngu dốt chỉ có sắc đẹp, cũng không thể dưỡng hổ vì hoạn (*), cuối cùng bị chính con hổ mình nuôi lớn cắn chết!"
(*) Tứ phi gồm: Quý phi, Đức phi, Thục phi, Hiền phi
(**) Dưỡng hổ vi hoạn: giống câu “nuôi ong tay áo”
Hoa phi thở dài: "Nếu không phải phụ huynh (phụ thân và huynh) thiên vị, sao ta phải như vậy?"
"Chính bởi vì như vậy, mẫu phi càng phải tỉnh táo, không thể xúc động. Mẫu phi, con nghe ngóng được một chuyện, mẫu thân của Bùi Nguyên Hoa và phụ thân của Chương Văn Uyển cũng tham gian tuyển tú là anh em ruột. Mà Chương Văn Uyển là người Hoàng hậu muốn lưu lại. Ngài nói xem, có mối quan hệ này, Bùi Nguyên Hoa có thể lưu được nữa không? Chẳng bằng thừa dịp đuổi sớm nàng, tránh để nàng cuối cùng trở thành người giúp đỡ Hoàng hậu." Vũ Oản Yên trầm giọng nói.
Nếu Bùi Nguyên Hoa không phải người tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn đùa bỡn như vậy, thì còn có thể áp chế nàng.
Nhưng nàng ta vừa giả dối, vừa có mỹ mạo, lại vừa có tài nghệ, nếu bị nàng ta nhìn ra mâu thuẫn giữa Hoàng hậu và mẫu phi, rồi châm ngòi ly gián, cuối cùng ngư ông đắc lời, vậy đóchẳng phải làm trò cười cho mọi người sao! Dựa vào thủ đoạn của Bùi Nguyên Hoa, điều này không phải không có khả năng.
Nàng gật đầu, hạ quyết tâm.
Nếu Liễu quý phi và Hoa phi đều muốn gạch tên Bùi Nguyên Hoa, như vậy, kết cục của không được chọn của Bùi Nguyên Hoa coi như đã định.
Cùng đêm đó, trong ngự thư phòng rực rỡ tráng lệ, hoàng đế ngồi trên án phê duyệt tấu chương. Chẳng biết từ lúc nào, Lý Đức Hải lặng lẽ tiến vào, nói nhỏ: "Vị Bùi tứ tiểu thư kia, nô tài đã thăm dò được một số chuyện."
Bút son của Hoàng đế lập tức ngừng lại.