Đích Nữ Vô Song (Dịch)

Chương 86 Xà mỹ nữ chịu thua cầu xin tha thứ?

Nghe được Thư Tuyết Ngọc nói muốn an bài hôn sự cho nàng, trong lòng Bùi Nguyên Hoa trầm xuống, môi đỏ mọng không thể kiềm chế mất đi huyết sắc (màu máu). Nàng tự nhận là quốc sắc Phương Hoa, tài mạo song toàn, đức sắc đủ cả, ý định luôn rất cao, không nghĩ tới đãi tuyển nắm chắc lại bất ngờ lạc tuyển. Theo tuổi tác mà nói, nàng đã mười sáu tuổi, quả thực phải bàn việc hôn nhân, nhưng hiện tại nàng thân là thứ nữ, trong phủ lại là Thư Tuyết Ngọc làm chủ, có thể cho nàng nói việc hôn nhân gì đó cho phải?

Hơn nữa còn có một Bùi Nguyên Ca làm khó dễ từ bên trong, nói không chừng sẽ cố ý nhục nhã nàng, làm mối cho nàng một người hàn môn tử đệ (con cháu nghèo hèn, bần hàn).

Đừng nói là hàn môn tử đệ, dù cho gia đình quan lại bình thường, Bùi Nguyên Hoa cũng chướng mắt. Nàng là mỹ nhân hoàn mỹ lộng lẫy như vậy, phải kết duyên với người đàn ông tôn quý nhất thế gian, ít nhất cũng phải gả vào hoàng thất, chỗ khác, thật sự quá bôi nhọ nàng rồi! Nghênh đón đôi mắt Thư Tuyết Ngọc chăm chú sâu xa, Bùi Nguyên Hoa suy nghĩ kỹ càng, bây giờ Thư Tuyết Ngọc sợ rằng hận không thể gả nàng ra ngoài ngay ngày mai, mà nàng nếu muốn thoát khỏi loại vận mệnh này, tự nắm giữ tiền đồ trong tay mình, phải cùng lúc kéo dài thời gian hôn phối, về phương diện khác mau chóng tìm được quyền quý thích hợp, giành trước một bước mới được.

Nắm trong tay quyển trục (trục cuốn tranh), trong lòng Bùi Nguyên Hoa hơi bình tĩnh, nàng đã có cơ hội tiếp cận Ngũ điện hạ.

Về phần người trước, đành phải nói trước cho Thư Tuyết Ngọc tìm chút chuyện, để cho bà tạm thơi không rảnh bận tâm hôn sự của mình! Bùi Nguyên Hoa mưu tính, ra vẻ thẹn thùng cúi đầu nói: “Mẫu thân cứ lấy con trêu ghẹo, nào là hôn sự không hôn sự? Con tình nguyện cả đời không lấy chồng, chỉ hầu hạ phụ thân và mẫu thân. Chẳng lẽ bây giờ phụ thân và mẫu thân có Tứ muội muội hầu hạ dưới gối thì thấy phiền chán con, muốn sắp xếp con ra ngoài hay sao?”

Con gái lớn này luôn luôn đoan trang, rất ít khi lại làm nũng trêu ghẹo như vậy, Bùi Chư Thành cười nói: “Răng bén lưỡi nhọn!”

“Hôn sự gì vậy?” Đúng lúc này, mành cửa tơ tằm thêu hoa chim cá trùng dát vàng vừa vén lên, lộ ra vẻ mặt Bùi Nguyên Ca vui buồn lẫn lộn, bước sen nhẹ nhàng tiến vào trong phòng, Tử Uyển và Mộc Tê đi theo phía sau, cười khanh khách nói, “Còn chưa đi đến cửa đã nghe nói cái gì hôn sự, lập gia đình? Ai phải lập gia đình rồi? Chẳng lẽ phụ thân và mẫu thân muốn tìm đại tỷ phu cho chúng con? Mau nói nghe một chút, ngược lại con muốn xem, ai có thể xứng với đại tỷ tỷ của chúng ta. Với tướng mạo của đại tỷ tỷ chúng ta, con thấy vào cung làm quý nhân cũng là dư dả, đại tỷ tỷ, tỷ nói có phải hay không?”

Vừa nói, vừa cười hướng Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc hành lễ, làm đến bên cạnh Thư Tuyết Ngọc.

Tiện nha đầu này, lại còn dám nhắc đến vào cung làm quý nhân? Nếu không phải nàng phá rối, vốn chính mình đãi tuyển hẳn là không lạc tuyển, lúc này đã được vào cung với nha đầu Chương Văn Uyển kia, thế nào lại vẫn ở lại chỗ này bị nàng ta chế nhạo? Bùi Nguyên Ca chết tiệt này, lại còn nói trước mặt mọi người như vậy, cố ý chọc vào chỗ trong lòng nàng! Trong lòng Bùi Nguyên Hoa giận dữ, trên mặt lại không lộ chút nào, cũng cười nói: “Muội này, tiểu nha đầu miệng toàn nói bừa những gì? Gì mà lấy hay không lấy chồng? Hoá ra là chính muội muốn gả đi? Có phải tự mình xem trúng công tử nhà ai, mau nói ra để cho phụ thân mẫu thân làm chủ cho muội!”

Lời này nguyên là không thoả đáng, nhưng nàng vì giọng điệu vui đùa nói đến, lại có vẻ dường như chỉ là trêu ghẹo muội muội mà thôi.

Bùi Nguyên Ca lại biết lời này của nàng cũng không phải là bắn tên không đích, mà là đang nhắc nhở nàng người thổi sáo ngày ấy, cố ý dừng một chút, quau đầu đi chỗ khác, sẳng giọng: “Đại tỷ tỷ chỉ thích nói bậy! Nói tuổi tác là đại tỷ tỷ lớn, cho dù muốn làm mai cũng là nói cho tỷ trước, đừng lấy muội làm nguỵ trang!” Hờn dỗi rất nhiều, nhưng cũng không có phủ nhận ý trong lòng có người tự mình xem.

Đương nhiên Bùi Nguyên Hoa nghe ra được mấu chốt trong đó, lần này lại không trêu ghẹo, chỉ mím môi cười.

Bùi Chư Thành lại không có ý nghĩ phức tạp như vậy, chỉ ngắm tỷ muội các nàng trêu ghẹo, lo cười nhìn tỷ muội các nàng đấu võ mồm, mắt nhìn con gái nhỏ đang phát hờn dỗi, cười chuyển đề tài nói chuyện qua, nói: “Hoa nhi, quyển trục trong tay con cầm là cái gì?”

“À, chỉ lo đùa giỡn ầm ĩ với Tứ muội muội, thiếu chút nữa đã quên chính sự.” Bùi Nguyên Hoa nhẹ nhàng gõ gõ trán, chợt nói, dịu dàng đi ra phía trước, mở quyển trục ra, nói sang chuyện khác, nói “Đây là trước phụ thân uỷ thác con gái xử lý tuyết săn đồ, đã thêu xong, phụ thân xem tạm thấy thế nào? Nếu không có vấn đề gì bàn, con gái để người mau chóng đưa đi qua cho Ngũ điện hạ, dù sao đã chậm trễ lâu như vậy, không thể lại dây dưa lỡ việc.”

Ngũ điện hạ? Thêu đồ?

Thư Tuyết Ngọc không biết ngọn nguồn sự tình, có chút mạc danh kỳ hiệu (chẳng biết tại sao), không rõ làm sao Bùi Nguyên Hoa có thể có chỗ cấu kết với Ngũ điện hạ. Nhưng thấy khóe miệng Bùi Nguyên Ca mỉm cười, hẳn là bộ dáng hiểu rõ tình hình. Lại hơi hơi yên lòng. Lòng Nguyên Ca so với bà càng có khe rãnh, mọi việc đều có thể phân rõ nặng nhẹ. Nếu nàng biết chuyện này, vẻ mặt lại là như vậy, nói vậy không có gì không ổn thỏa, cũng liền không có hỏi tới.

Sau khi mở quyển trục ra, tuyết bao phủ bi thương, trên đất tuyết mờ mịt, mơ hồ lộ ra hình dáng cây cỏ, bi thương mênh mông. Một vầng Minh Nguyệt hạ xuống, người đàn ông khoác áo choàng màu đen, phóng ngựa tuyết săn, một đoạn hồng y sáng lên rất là loá mắt, gần như là rập khuôn nguyên dạng thêu đồ sang đây. Hơn nữa, tấm thêu đồ này vận dụng nhiều phương pháp thêu đột, nhất là ở trên nhân vật và con bạch hồ kia, rõ ràng rành mạch, cảm giác có dũng khí miêu tả sinh động, hơn nữa rất sống động so với thêu đồ.

Liền biết Bùi Nguyên Hoa sẽ động tay chân!

Bùi Nguyên Ca khẽ mỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn ở trên góc trên bên trái thi từ tuyết săn đồ. Vốn góc trên bên trái là một mảnh để lại trắng, hiện tại lại dùng sợi tơ màu đen thêu một bài ngũ ngôn tuyệt cú, xem nội dung là đang vịnh khen ngợi người cưỡi ngựa dũng mãnh, hai câu sau cùng nhưng là “Trăng tròn sương tiêu tận, năm sau nán lại Phương Hoa”, nhìn như phù hợp tranh vẽ, đang miêu tả Minh Nguyệt Như Sương, muôn vàn cây điêu tàn, chỉ có thể chờ đợi năm sau ý cảnh Phương Hoa, nhưng lấy chữ thứ nhất hai câu này và một chữ liên sau cùng lên, cũng là hai chữ “Viên hoa”, cũng là tên Bùi Nguyên Hoa - - Nguyên Hoa.

Ở trong thêu đồ một vầng Minh Nguyệt, lại viết một bài thơ từ, khảm tên mình đi vào.

Bùi Nguyên Hoa thật là phí tâm tư!

“Tú công của Tú nương này quả là không tệ, nhưng, không thể nào so với kỹ năng thêu của Ca nhi, khác không nói, chỉ bài này không nói gì thêu chữ tuyệt cú (thơ tứ tuyệt), sưc thợ có chút mạnh , xa không bằng bức thọ mai đồ kia của Ca nhi hồn nhiên thiên thành*, gần như làm cho người ta không nhận thức ra là thêu đồ. Chẳng qua, trong phố phường có tay nghề như vậy, cũng không coi như là khó có được rồi.” Lời bình Bùi Chư Thành, bỗng nhiên khẽ nhíu mày, “Hoa nhi, thêu đồ này có phải không quá giống với lúc đầu hay không, làm sao ta thấy giống như là lạ ở chỗ nào?”

Lúc ấy ông chỉ lo để ý tức giận, căn bản không có nhìn thật tốt thêu đồ, nhưng chỉ là thoạt vừa nhìn , nhưng dường như cũng thấy được có phần không đúng.

*: hòan toàn sẵn có

“Có sao?” Tim Bùi Nguyên Hoa đập bị đình trệ, làm bộ làm tịch nhìn thêu đồ, ra vẻ mờ mịt nói, “Sẽ không, cùng Ngũ chỉ định cho mẫu thêu giống nhau như đúc!” Nói xong lại mở ra tranh cuộn nguyên bản, đặt ở bên cạnh thêu đồ so đối lập, mà trên bức hoạ cuộn tròn cũng đã xuất hiện thêm một vầng Minh Nguyệt, và góc trên bên trái kia bài ngũ ngôn tuyệt cú, xem ra hai tấm đồ hoàn toàn giống nhau, không có tí ti khác biệt.

“Ô, trước con thấy, làm sao giống như không có vầng Minh Nguyệt và thơ này?” Bùi Nguyên Ca ra vẻ kinh ngạc hỏi han, vẻ mặt lại có một chút không xác định.

Bùi Nguyên Ca chết tiệt này, quả nhiên muốn đối nghịch với mình. Nói vậy, bị mình cướp đi thêu đồ, đoạt đi cơ hội bày ra tài năng ở trước mặt Ngũ điện hạ rồi, nàng cũng vô cùng không cam lòng đi? Nghĩ tới đây, trong lòng Bùi Nguyên Hoa rốt cục cảm thấy có chút vui sướng rồi. Ở trên bức hoạ cuộn tròn và thêu đồ gian lận khi đó, nàng đã nghĩ đến làm sao ứng phó sau khi bị nhìn thấu, lập tức cười nói: “Chỉ sợ là muội muội nhớ lầm, khi đó tỷ tỷ cầm đến bức thêu đồ, chính là như thế này. Lại không phải là lúc ấy bức hoạ cuộn tròn không có bày ra hoàn toàn, dù sao Minh Nguyệt và bài thơ này đều ở phía trên, bị che lại cũng là có.”

Bài thơ này là nàng hao phí tâm huyết làm ra, lại khảm vào tên tự của mình.

Ngũ điện hạ vốn là Phong lưu tài tuấn, sở trường về thi từ, nhìn đến bài thơ này của nàng nhất định sẽ trầm trồ khen ngợi, sẽ đoán ra bí hiểm trong thơ, nhất định sẽ ấn tượng khắc sâu với nàng. Có cơ hội này, về sau lại nghĩ biện pháp tăng thêm tiếp xúc… Chỉ cần có thể vào cung điện Ngũ điện hạ, dựa vào thông tuệ và tài mạo của nàng, từng bước thăng chức ở trong tầm tay. Lại chờ Ngũ điện hạ được lập làm thái tử, đăng cơ làm đế…

Đến lúc đó, nàng nhất định phải để cho tiện nhân Bùi Nguyên Ca này phủ phục (nằm rạp xuống) ở dưới chân mình, khổ sở van nài thương xót!

Bùi Chư Thành cho rằng mình nhớ lầm, thật cũng không để ý: “Nếu thêu xong, liền khẩn trương đưa qua đi, chuyện này đủ phiền lòng, được định sớm lòng sớm yên ổn.” Vẫy vẫy tay, thấy Bùi Nguyên Hoa đang muốn đi xuống an bài (sắp xếp), bỗng nhiên lại gọi nàng lại, “Đợi lát nữa.” Suy tư một lát, nói, “Chuyện này Hoa nhi con đi an bài không quá thỏa đáng, thêu đồ và tranh cuộn đều giao cho ta đi, ta phái người đưa qua!”

Quy củ vương triều Đại Hạ, trước chưa lập thái tử, tất cả hoàng tử không phân biệt trưởng ấu, toàn bộ đều ở tại hoàng cung. Đợi sau khi lập thái tử, năm hoàng tử đủ mười lăm tuổi nhưng lại xuất cung phân phủ đệ. Hiện giờ tuy là Ngũ điện hạ Vũ Hoằng Triết cũng là con trai trưởng, lại là đứa con cả, cũng rất có danh vọng ở trong quan văn, nhưng Đương kim Hoàng đế lại chậm chạp không có biểu lộ ra ý lập thái tử, bởi vậy, Vũ Hoằng Triết cũng còn đang ở tại hoàng cung, Mộc Dương cung.

Nghe nói ngoài cung có người Bùi phủ cầu kiến, Vũ Hoằng Triết hơi hơi run sợ giật mình, lập tức sai người tuyên tiến vào.

Nhưng mà, sau khi tiểu thái giám trở về, nhưng là một mình đơn độc, bẩm tấu nói : “Hồi điện hạ, vị hộ vệ Bùi phủ kia chỉ đem thứ này giao cho nô tài, nhờ nô tài chuyển giao cho Ngũ điện hạ, liền rời đi. Nói Ngũ điện hạ thấy gì đó bên trong, liền biết chuyện gì xảy ra.” Nói xong, hai tay trình lên hai cái hộp dài nhỏ sơn nước đen khắc hoa.

Vũ Hoằng Triết nhận lấy, mở ra, thấy là bức tuyết săn đồ bức hoạ cuộn tròn và bản vẽ kia, nao nao.

Bức hoạ cuộn tròn là hắn giúp Diệp Vấn Khanh tìm hoạ sư, tự nhiên rõ ràng nội dung bên trong, thấy dư một vầng Minh Nguyệt, lại thừa ra một bài ngũ ngôn tuyệt cú, vừa mới bắt đầu cho rằng đây là Bùi Nguyên Ca làm tương hợp với mình, trong lòng một trận vui sướng. Nhưng lại suy nghĩ, mà lại cảm thấy không quá đúng.

Ngày ấy ở Bạch Y am, hắn hỏi chuyện thêu đồ, vẻ mặt Bùi Nguyên Ca cực kỳ hời hợt, dường như cũng không để bụng, lại làm sao có thể cố ý làm thơ tương hợp? Huống chi, hắn đã từng nghe nói, thêu kỹ và thi hoạ của Bùi Nguyên Ca đều là nhất tuyệt, mai thọ đồ mà nàng thêu, Bùi Chư Thành vui đến mức ngay cả Xuân mai đồ của phụ hoàng đều thay đổi, trí nhớ cao siêu có thể nghĩ là biết. Mà bức thêu đồ này tuy là cũng coi như thượng phẩm (cao cấp), nhưng cuối cùng có chút tác phong thợ thủ công, chỉ sợ cũng không phải là chỗ Bùi Nguyên Ca thêu. Hơn nữa, thêu đồ này và bức hoạ cuộn tròn vẫn là hộ vệ Bùi phủ đưa tới, xưa nay Bùi Nguyên Ca coi trọng nhất lễ nghi hành vi thường ngày, cho dù họ lén một chỗ, cũng đều tuân thủ nghiêm quy củ, lại làm sao có thể ngang nhiên lệnh hộ vệ Bùi phủ đưa đồ này đến, trao quyền hành cho người như vậy?

Ngày ấy thưởng hoa yến, Bùi Nguyên Ca ở Trường Xuân cung làm thơ chốt hiểm yếu ở vùng biên cương, hắn cũng từng nghe qua, hơi thở mạnh thê lương, mà bài hiện tại trên thêu đồ này, tuy là đang cổ vũ người cưỡi ngựa, nhưng đúng là vẫn còn nồng đậm hơi thở khuê các, có vẻ xuất sắc kém đi chút, quả quyết không phải Bùi Nguyên Ca làm.

Ngẫm lại bên trong Bạch Y am lời nói Bùi Nguyên Ca, và bộ dáng ngày đó phó thác thêu đồ, chỉ sợ bức thêu đồ này hơn phân nữa là Bùi tam tiểu thư thêu. Về phần dụng ý vầng Minh Nguyệt và bài thơ này, cũng vô cùng rõ ràng, là vì lộ ra tài hoa, thuận tiện lấy lòng a dua với hắn. Còn cố ý phái hộ vệ Bùi phủ đưa tới, là chỉ mong sao người trong thiên hạ đều biết nói Vũ Hoằng Triết hắn ưu ái với nàng đi?

Phụ nữ nông cạn hư vinh, với Bùi Nguyên Ca cô gái trong sáng xinh đẹp khéo léo hơn hẳn kia, căn bản không có thể so sánh. [email protected]#d#l#q#[email protected]

Vũ Hoằng Triết được phụ nữ lấy lòng a dua rất nhiều, bởi vậy cũng có chút phiền chán.

Vốn cho là thêu đồ này nếu là Bùi Nguyên Ca thêu, hắn liền chặn lại, sẽ không để cho nó rơi vào tay Vũ Hoằng Mặc. Nếu hiện tại là Bùi Nguyên Dung thêu, tú công này cũng quả thực không quá giống nhau với cách thêu trong cung, bài thơ này còn thêm hơi thở khuê các như vậy, nhu nhược tinh tế, trái lại đúng lúc có thể cho nha đầu Diệp Vấn Khanh kia đưa đi lấy lòng Vũ Hoằng Mặc. Nghĩ tới đây, Vũ Hoằng Triết liền phân phó nói: “Người đâu, đem hai thứ này đưa tới Diệp phủ đi, giao cho Vấn Khanh biểu muội!”

Đến khi người hầu lĩnh mệnh đi, giữa trán Vũ Hoằng Triết nhăn lại, trầm tư mê mẫn.

Tuy là hắn tự phụ kiêu ngạo, nhưng không ngốc, gặp nhau vài lần với Bùi Nguyên Ca, bọn họ có chỗ né tránh khước từ, đã vượt qua mức độ lễ nghi quy củ, dường như vô ý với hắn, đây không thể không để cho Vũ Hoằng Triết có chút tức giận. Chẳng qua, chỉ cần hắn cầu đựơc ý chỉ mẫu hậu, dù Bùi Nguyên Ca không nguyện, cũng chỉ có thể gả cho hắn, cả đời cô gái này, vinh nhục gắn liền với phu quân, chỉ cần gả qua đây, cũng chỉ có thể phụ thuộc vào hắn, lấy lòng của hắn.

Huống chi hắn vừa trẻ tuổi tôn quý như vậy, tài hoa hơn người, dung mạo tuấn lãng, lại ân sủng với nàng như vậy, Bùi Nguyên Ca cuối cùng sẽ động tâm.

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt Vũ Hoằng Triết hiện lên một tia sáng nhọn.

Cho nên, hiện tại đợi thuyền rồng Đoan Ngọ, sau khi Cung ma ma gặp qua Bùi Nguyên Ca, hắn lại hướng mẫu hậu xin chỉ tứ hôn rồi! Hắn tin tưởng, tài mạo nhân phẩm Bùi Nguyên Ca, thế gian hiếm có, ngày trước Cung ma ma là người hoàng tổ mẫu, về sau được hoàng tổ mẫu ban cho mẫu hậu, hầu hạ hai đời hoàng hậu, nhất định mắt sáng như đuốc, cho dù tầm mắt cao tới đâu, lại soi mói, người Vũ Hoằng Triết hắn có thể xem trọng, Cung ma ma nhất định cũng sẽ gia tăng tán thưởng

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất