Cùng lúc đó ở trong phòng phẫu thuật của một bệnh viện lớn ở Tô Hàng.
Một ca phẫu thuật đang được tiến hành một cách vô cùng căng thẳng, hơn nữa những người tham gia vào ca phẫu thuật là này đều là những chuyên gia và giáo sư hàng đầu của bệnh viện này, bởi vì bệnh nhân của cuộc phẫu thuật lần này có thân phận cực kỳ lớn.
Người đó chính là cậu chủ lớn Tống Hàn Thu của nhà họ Tống.
Lúc này cả người Tống Hàn Thu trông rất thê thảm, toàn bộ xương của cơ thể anh ta đều bị đánh vỡ nát, hơn nữa thực quản cũng bị thương nghiêm trọng nên bên trong dạ dày chảy rất nhiều máu, những người bác sĩ trong bệnh viện đã tìm mọi cách để cấp cứu cho Tống Hàn Thu thể nhưng hiệu quả rất thấp.
Nếu như đổi lại thành những người bình thường khác thì những người bác sĩ này đã bỏ cuộc việc chữa trị từ lâu rồi.
Thế nhưng bây giờ bọn họ không dám bởi vì người đang nằm trên bàn phẫu thuật chính là Tống Hàn Thu, ông chủ Tống Văn Hồng của nhà họ Tống đã ra lệnh rằng ngày hôm nay nếu như bệnh này không cứu sống con trai của ông ta thì tất cả bọn họ đều phải chết cùng với Tống Hàn Thu.
Điều này không phải là một trò đùa, lòng dạ của người tên Tống Văn Hồng này rất độc ác và luôn nói được làm được, hơn nữa Tống Hàn Thu chính là đứa con trai duy nhất của ông ta
Ca phẫu thuật đã được thực hiện gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng bệnh viện cũng chỉ có thể bảo vệ mạng sống cho Tống Hàn Thu.
Bác sĩ mổ chính đi ra từ trong phòng phẫu thuật, trên trán của ông ấy vẫn lấm tấm mồ hôi.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, hai bên tóc mai của ông ta đã bạc trắng với đôi lông mày rậm, cả người ông ta trông vô cùng nghiêm nghị.
Có điều lúc này ở trong sự nghiêm nghị lia lại có thêm một sự đau thương và giận dữ.
Người này chính là ông chủ của nhà họ Tống, Tống Văn Hồng.
Cùng lúc đó ở phía sau Tống Văn Hồng còn có thêm những người đàn ông cao to lực lưỡng, những người này chính là vệ sĩ của Tống Văn Hồng.
“Thưa ông Hồng, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.
”
Cánh cửa được đẩy ra, bác sĩ mổ chính nói một cách run rẩy.
“Tình trạng của con trai tôi như thế nào?” Tống Văn Hồng hỏi.
Bác sĩ mổ chính trả lời: “Mạng sống của cậu chủ Thu không có nguy hiểm, chỉ là…… chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Giọng nói của Tống Văn Hồng đột nhiên nâng cao hơn một chút.
Bác sĩ mổ chính cảm thấy hơi sợ hãi mà trả lời: “Chỉ là toàn bộ xương của cơ thể cậu chủ Thu đều bị đánh vỡ nát nên không thể nối lại được nữa, e rằng sau này chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh cả đời mà thôi.
”
“Hơn nữa mảnh vỡ thủy tinh kia đã cắt xuyên qua thực quản của cậu chủ Thu một cách nghiêm trọng, dạ dày cũng đã chịu tổn thương cực kỳ nghiêm trọng nên nửa đời còn lại chỉ có thể dựa vào dung dịch dinh dưỡng để sống tiếp mà thôi.
”
“Có phải…… điều này còn thảm hơn người chết đúng không?” Tống Văn Hồng hỏi.
“Điều này….
.
” Bác sĩ mổ chính không dám đưa ra bất kỳ câu trả lời nào nữa.
Từng sợi gân xanh ở trên trán của Tống Văn Hồng đã nổi lên từ lâu, thế nhưng ngược lại giọng nói của ông ta lại càng trở nên bình tĩnh hơn.
Ông ta vẫy tay về phía những người đàn ông cao lớn ở phía sau mình mà nói: “Đưa đi rồi chôn sống.
”
Cả người của bác sĩ mổ chính run lên và ông ấy vội vàng cầu xin: “Ông Hồng, chuyện này không hề liên quan đến tôi, tôi đã cố gắng hết sức rồi, ông Hồng ông đừng làm như vậy, xin đừng làm như vậy.
”
Thế nhưng không hề có người nào nghe thấy lời cầu xin của vị bác sĩ này, hai người đàn ông cao lớn đã cưỡng ép kéo vị bác sĩ này đi.
Tống Văn Hồng không hề đi vào phòng phẫu thuật thăm con trai của mình một chút mà lại quay người xuống lầu và đi ra khỏi bệnh viện.
Ở bên ngoài có một chiếc Benz màu đen dừng ở trước cửa bệnh viện, Tống Văn Hồng bước tới và ngồi lên xe.
Chiếc xe hơi nổ máy và phòng nhanh ở trên con đường cao tốc, ở phía sau chiếc xe hơi có một người thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đang ngồi ở đó.
.