Khí thế trên một con người là thứ tuyệt đối không thể bắt trước hay giả bộ được, đây là thứ được tôi luyện theo thời gian mới có thể đạt được.
Cũng chỉ có những người chân chính có sức mạnh thì trên người mới có thể tỏa ra loại khí thế kinh khủng này.
Khi một câu này vừa ra khỏi miệng của Trần Hùng thì trên người anh cũng theo đó mà tỏa ra một loại khí thế mạnh mẽ đến ngộp thở.
Thế nên lúc này, Lục Tấn, một vị Ngũ Hổ tướng của nhà họ Trần khác, cũng bị loại khí thế này dọa sợ.
Ông ta rất kinh ngạc mà nhìn Trần Hùng.
Ông ta còn nhớ rõ, khoảng mười năm trước thôi, cái ngày mà Trần Hùng bị đuổi ra khỏi nhà hộ Trần, khi ấy cậu ta vẫn chỉ là một thằng nhóc vô dụng, chỉ biết khóc lóc, cầu xin tha thứ.
Thật không ngờ rằng, tên phế vật mười năm trước lại dùng quảng thời gian đó lột xác thành một kẻ đáng sợ như hiện tại, đúng là con người thiện biến, vạn vật biến hóa khôn lường mà.
Nhưng, kinh ngạc thì kinh ngạc, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ngay lập tức, Lục Tấn lại khôi phục dáng vẻ bình thường.
“Mặc dù tôi không biết mấy năm nay cậu đã trải qua những chuyện gì, nhưng không thể không nói rằng, cậu trưởng thành rất nhiều đấy.”
“Nhưng, cũng chỉ là trưởng thành hơn thôi.” Lục Tấn bóp tắt tàn thuốc trên tay và nói tiếp: “Không ngại mà thừa nhận, trong Ngũ Hổ tướng nhà họ Trần, tôi chính là kẻ sợ chết nhất.”
“Nhưng Trần Hùng à, tôi lại không tin cậu có thể trưởng thành đến mức bóp chết được tôi đấy.”
“Lại nói, cậu cũng là cậu ba của nhà họ Trần sao, chắc hẳn cậu phải biết rằng, cùng nhà họ Trần đối nghịch, luôn là một lựa chọn không sáng suốt.” %3D “Nhà họ Trần chẳng qua chỉ cần tủy của cậu thôi, cũng không phải mạng của cậu, nếu cậu chịu tuân theo, thì cuộc sống sau này của cậu vô ưu vô lo, như vậy không tốt sao, có gì mà phải giữ chút kiêu ngạo ấy chứ?”
Trần Hùng nghe vậy nở nụ cười, một nụ cười ngây ngô như đứa trẻ, nụ cười của một vật vô hai, không có bất kỳ tính uy hiếp nào.
Đối với một người bình thường mà nói, rút ra chút tủy có thể chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng đối với kẻ quanh năm phải sống trong hoàn cảnh gió tanh mưa máu, một kẻ phải dựa vào sức mạnh bản thân để sinh tồn thì chút tủy ấy so với mạng sống còn quan trọng hơn nhiều.
Trên người của một cao thủ chân chính, mỗi thở cơ, mỗi đốt xương cần phải được rèn luyện đến trình độ cân đối, hoàn mỹ nhất.
Chỉ cần có một chút sai lệch, thiếu hụt trong đó thôi cũng sẽ tạo lên ảnh hưởng to lớn đối với sức chiến đấu của họ, huống chi những kẻ này còn muốn rút tủy của cậu?
Lục Tấn thấy Trần Hùng im lặng không nói gì, thì ông ta lại tiếp tục mở miệng nói: “Thổ nào đã nghĩ thông Suốt chưa trở về nhà họ Trần cùng tôi chứ?”
“Tôi vẫn không hiểu.”
“Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc ông và Dương Thiên Hạo có thù oán gì mà ông ta cứ nhất quyết đầy ông ra trước họng súng chứ?”
“Ông ta, muốn ông chết sao…”
Sắc mặt Lục Tấn ngày càng trầm xuống, tên đeo kính râm vẫn luôn im lặng đứng đằng sau bỗng lớn tiếng quát: “Thằng nhãi, nói chuyện vào chủ đề đi!”
Trần Hùng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tên đeo kính râm này, giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo.
“Vừa rồi, mày chính là kẻ hướng họng súng lên người vợ tao sao?”
Tên đeo kinh râm im lặng, điều này chẳng khác nào thừa nhận, hắn chính là kẻ đó.
“Rút súng ra, nhắm thẳng vào tao này.”
“Cái gì?”
Tên đeo kính râm khẽ giật mình.
Từ khi trở thành một kẻ có khả năng bắn súng thượng thừa, anh ta chưa từng nhận được yêu cầu nào kì quái như vậy.
Nhưng theo bản năng, anh ta vẫn thuận thế rút khẩu súng trong ngực cùng với bộ phận giảm thanh của súng ngắn ra rồi nhắm thẳng vào đầu của Trần Hùng.
“Nổ súng.”
Tên đeo kính râm lại giật mình lần nữa.
Mà Lục Tấn vẫn im lặng chứng kiến hành động của anh cũng nhíu mày.
Trần Hùng đột ngột đứng phắt dậy, nhanh như chớp lao đến phía anh ta.
Tên đeo kinh râm bỗng cảm thấy có một luồng sát khí mạnh mẽ quật thẳng lên mặt mình, anh ta khẽ rùng mình rồi lập tức hình thành một cung phản xạ có điều kiện, súng nhắm thẳng Trần Hùng và bóp cò.
Nhưng ngón tay anh ta đột ngột cảm thấy ngón tay mình đột nhiên nhói lên đau đớn.
Đó là điếu thuốc còn cháy dở trên tay Trần Hùng, anh ta bắn ngay điếu thuốc đó lên tay tên đeo kính râm.
Mà Trần Hùng lao đến, ra tay trong chớp nhoáng, đến cả Lục Tấn cũng không nhìn ra anh làm thế nào mà đoạt lấy được khẩu súng từ tay đeo kính râm.
Họng súng đảo chiều, kề ngay sát mặt tên đeo kính râm.
Đoàng..
Một súng, hehot!
Tên đeo kính mềm oặt mà ngã xuống, đầu nổ banh như trái dưa hấu.
Lục Tấn bị trận đánh diễn ra trong chớp mắt này làm cho ngây dại.
Mà trên mặt Trần Hùng lúc này không có bất kì biểu lộ nào, tựa như vừa rồi chỉ thuận tay giết chết một con kiến vậy.
“Từ trước tới nay, không có kẻ nào dám chĩa họng súng về phía tôi.
Biết tại sao không?”
“Bởi vì bọn họ đều biết quý trọng mạng sống của mình!”
“Giờ hẳn phải thêm một thiết luật nữa, đừng bao giờ dùng họng súng của các người chĩa về phía người nhà của tôi!”
Nói xong câu đó, Trần Hùng quay người về phía cửa ra vào.