Lạc Tiến nói: “Chuyện ngày hôm nay, nói cho người của Tô Cẩn Lương, các người đã thuận lợi xử lý được Tô Quang Huy, hơn nữa có thể lĩnh thưởng rời khỏi nước Vạn Hoa được rồi.
"
Bạo Phong không khỏi sững sờ một chút rồi nói: “Loại chuyện lừa gạt khách hàng này chúng tôi không thể làm được.
”
Lạc Tiến cười nói: "Danh tiếng là quan trọng, hay là mạng quan trọng hơn các người tự mình chọn đi.
"
"Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo rằng chuyện này sẽ không lan rộng ra thế giới.
Bởi vì khi Tô Cẩn Lương biết được sự thật cũng là lúc cô ta không còn trên đời này nữa.
"
"Được.
"
Bạo Phong không nói thêm lời nào nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đúng rồi, để đảm bảo an toàn vẫn nên chụp lại một vài bức ảnh đi.
"
Lạc Tiến vừa nói vừa đi đến bên cạnh Tô Quang Huy, sau đó lấy bộ bài trên tay tạo dấu máu trên cổ Tô Quang Huy.
Vết máu này không sâu, sẽ không giết được Tô Quang Huy, nhưng thoạt nhìn sẽ giống như bị một vũ khí sắc bén vô cùng cắt trúng yết hầu.
"Nằm xuống và giả vờ như đã chết.
" Lạc Tiến nói.
Tô Quang Huy cũng là một người khôn ngoan, ông ta một câu cũng không nói liền nằm trên mặt đất giả vờ chết, để đạt được hiệu quả thực tế hơn, ông ta còn cắn môi để lại một vệt máu, từ trong khóe miệng chảy ra.
Bạo Phong lấy điện thoại di động ra, bấm nút chụp cho Tô Quang Huy một vài bức “di ảnh”, sau đó đưa tay về phía Lạc Tiến, quay người bước ra khỏi sảnh, rồi cùng ba chiếc ca nô rời đi.
Lúc này, trên thuyền còn lại chỉ có Lạc Tiến, Tô Quang Huy cùng với một vài tên đàn em thân cận của Tô Quang Huy.
Vừa rồi khi Binh đoàn lính đánh thuê Bạo Phong xuất hiện, có thể nói Tô Quang Huy gần như chết lặng nhưng cũng không có khẩn trương như vậy.
Ngược lại bây giờ sau khi Bạo Phong và những người khác đi rồi, Tô Quang Huy cảm thấy lòng mình không ngừng sợ hãi, nằm trên mặt đất, thậm chí còn không có sức mà đứng dậy.
Đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy mình cận kề với cái chết như vậy.
Nếu như tối nay không có Lạc Tiến, Tô Quang Huy đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.
Một mình đối đầu với Bạo Phong, mặc dù cuối cùng Lạc Tiến đã đánh bại Bạo Phong nhưng trên người anh ta cũng không phải là hoàn toàn không có tổn hao gì.
Lúc này, trên người Lạc Tiến có vết thương, quần áo đã bị máu nhuộm đỏ, Bạo Phong quả không hổ là thủ lĩnh của một nhóm sát thủ đứng đầu trên toàn thế giới thực lực thật sự rất mạnh.
Tuy nhiên, những vết thương này không phải là vấn đề lớn đối với Lạc Tiến, đối với những người như họ bước ra khỏi mưa đạn, một vài vết đâm cũng chẳng khác nào một vết xước trên da cả.
Lúc này Tô Quang Huy từ dưới đất đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, đi về phía Lạc Tiến.
Lúc này, thái độ của Tô Quang Huy đối với Lạc Tiến vốn đã rất tôn trọng.
"Đa tạ cậu đã ra tay cứu giúp.
Bất đầu từ hôm nay cái mạng này của Tô Quang Huy tôi chính là của cậu.
"
"Cậu Lạc, vết thương trên người cậu không có gì đáng lo ngại chứ?"
"Không sao.
"
Lạc Tiến liền xé một miếng vải trên áo mình đơn giản băng bó qua miệng vết thương một chút.
Sau đó anh ta đi lại trong sảnh này, nhặt từng lá bài bằng vàng bị mình bắn ra từng cái từng cái một.
Lúc này có nhiều quân bài đã bị đạn phá hỏng khiến Lạc Tiến rất đau lòng.
"Mẹ kiếp, bảo bối của tôi hỏng rồi, lần này nhất định phải khiến đại ca đổi cho mình bộ mới mới được.
"
Nói xong, Lạc Tiến bình tĩnh lại tâm tình, quay đầu nhìn Tô Quang Huy: "Vừa rồi ông nói gì?"
Tô Quang Huy sửng sốt, vội vàng nói: "Cái mạng này của Tô Quang Huy tôi bây giờ là của cậu Lạc.
"
"Không không không.
"
Lạc Tiến liên tục xua tay: "Tính mạng của ông không phải là của tôi mà là của đại ca.
".