Sáng sớm hôm sau Lâm Ngọc Ngân rời khỏi giường để đi đến công ty, hiện tại tập đoàn Ngọc Thanh đã mở thêm thị trường ở Tô Hàng, hơn nữa thương hội phía Nam cũng đã được thành lập, đêm nay sẽ có một bữa tiệc từ thiện, Lâm Ngọc Ngân lấy thân phận là hội trưởng thương hội phía Nam để tham gia bữa tiệc tối nay, cho nên cô phải đích thân chuẩn bị cẩn thận một chút.
Trần Hùng sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Tô, anh liền được nhàn dỗi vài ngày.
Anh cũng không có việc gì phải hoàn thành, ban ngày thì cùng bé Lâm Thanh Thảo xem một vài video sau đó hai cha con cùng chơi một số trò chơi khác, đến gần tối, Lâm Ngọc Ngân gọi điện cho anh.
Không bao lâu nữa, bữa tiệc sẽ bắt đầu, vì vậy Trần Hùng cần phải nhanh chóng sửa soạn cho tốt.
Sau khi cúp máy, Trần Hùng nhanh chóng sửa soạn đơn giản qua bản thân, sau đó lái xe ra khỏi cửa.
Bữa tiệc tối nay được tổ chức theo giờ địa phương của Quỹ Sao Quang, nơi này không chỉ là trung tâm tụ tập đông người, mà hơn thế nữa đây còn là một nơi rất có danh tiếng về lĩnh vực đấu giá ở Tô Hàng.
Ông chủ của Quỹ Sao Quang tên là Phó Văn Lâm, là một người nổi tiếng lương thiện khắp Tô Hàng, hơn nữa sự nghiệp làm từ thiện của ông đã được xây dựng cách đây gần 20 năm.
Mấy năm nay ông làm từ thiện ở Quỹ Sao Quang đã giúp đỡ không ít người nghèo khó ở vùng núi.
Hiện giờ thương hội phía Nam đã được thành lập, Phó Văn Lâm mang theo một vài người tài giỏi của thành phố gia nhập vào thương hội, ngoài ra bởi vì Phó Văn Lâm sống ở Tô Hàng cũng như ở phía Nam đều có sức ảnh hưởng khá lớn, ông cũng trở thành một trong số những người tham gia vào xử lý công việc của thương hội phía Nam.
Khoảng 7 giờ tối, bữa tiệc từ thiện chính thức được bắt đầu.
Bữa tiệc được tổ chức theo phương thức tự do, ngày nay, xã hội thượng lưu mỗi khi tổ chức tiệc đều sử dụng phương thức này tổ chức.
Bữa tiệc tối này đối với Lâm Ngọc Ngân rất bận rộn, bởi vì cô với thân phận là hội trưởng thương hội phía Nam nên cô phải gặp gỡ rất nhiều người, cũng như phải giao lưu, nói chuyện với rất nhiều quan chức cấp cao địa phương để trao đổi công việc.
Hiện giờ thân phận của Lâm Ngọc Ngân đã khác trước, cô cũng không có ý định đi nịnh bợ ai, vì vậy trong bữa tiệc tối nay không ai dám không gây rắc rối cho cô.
Trong khi Lâm Ngọc Ngân vô cùng bận rộn, thì ngược lại Trần Hùng lại cực kỳ nhàn rỗi, ban đầu anh còn cùng cô đi gặp một số quan chức cấp cao của địa phương nhưng sau đó anh lại cảm thấy thực sự không có gì thú vị.
Vì vậy anh liền tìm lấy một vị trí ở trong góc khuất, tay bưng một ly rượu vang đỏ từ từ thưởng thức.
Đã có người nhận ra Trần Hùng.
Trận chiến với đại sư Từ Vân ở Hổ Quyển trước đó, tuy không có nhiều người ở đấy, nhưng hôm đó ở trên đảo có không ít người trong xã hội thượng lưu của Tô Hàng ở trên đảo đều chứng kiến.
Cho nên tại bữa tiệc từ thiện tối nay, dĩ nhiên có không ít người trước kia đã được chứng kiến trận chiến.
Bọn họ liền muốn đến nịnh bợ làm quen với Trần Hùng, nhưng Trần Hùng rõ ràng lại không hề quan tâm đến nhóm người bọn họ.
Mấy người này đều là người hiểu biết, cảm thấy không được Trần Hùng hoan nghênh, bọn họ cũng không ai dám đến quấy rầy anh nữa.
Bữa tiệc kéo dài gần một giờ, Trần Hùng cảm thấy thực sự nhàm chán, nên anh đã rời khỏi bữa tiệc và đi ra hành lang hít thở không khí.
Không lâu sau, Lâm Ngọc Ngân cũng rời khỏi đấy và đi đến chỗ anh.
“Chồng, có phải anh cảm thấy trong đấy rất nhàm chán không?”
Lâm Ngọc Ngân đi đến bên cạnh Trần Hùng, giọng điệu mang theo vài phần xin lỗi, nói tiếp: “Ban nãy thực sự là em bận quá, không thể để ý được đến anh.
”
Trần Hùng cười dịu dàng nói: “Em nghĩ đi đâu vậy, làm hội trưởng thương hội, chuyện xã giao là lẽ thường tình mà.
”
“Em không cần để ý đến anh.
Tập đoàn Ngọc Thanh vừa chuyển đến Tô Hàng không lâu, nền tảng chưa vững, cho nên cần tạo quan hệ với rất nhiều địa phương.
Em mau đi vào trong đi, vào trong gặp mặt, xã giao với một số quan chức cấp cao của một vài nơi, biết đâu sau này có việc gì còn có thể nhờ cậy được bọn họ.
”
“Hơn một giờ ở trong đấy, em cảm thấy những người em nên gặp thì cũng đã gặp rồi, thực sự em cảm thấy trong đấy quá nhàm chán, nên phải ra ngoài này hít thở không khí một chút”.
“Ha ha.
”
Hai người cùng cười, cũng không ai nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cùng nhau ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài Tô Hàng.
Một lúc sau, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, trông rất hiền lành bước tới phía cô.
“Hội trưởng Lâm, hóa ra là cô ở đây.
”
Người đàn ông cười chào hỏi, Lâm Ngọc Ngân vội vàng gật đầu, nói: “Ông Phó, ông cũng muốn ra đây hít thở không khí sao?”
Sau đấy Lâm Ngọc Ngân liền nhanh chóng giới thiệu: “Giới thiệu với ông đây là chồng tôi, Trần Hùng.
”.