Chạng vạng, Trần Hùng cùng Viễn Trọng Chi lần nữa ngồi ở lương đình uống trà, đồng thời vì muốn đảm bảo cho an toàn của Phó Văn Lâm, Trần Hùng cũng đặc biệt sắp xếp cho ông ở lại khu biệt thự bên hồ Tây Tử.
Viễn Trọng Chi nói: “Trần Hùng, lần này chuyện của quỹ Ngọc Tề náo loạn như vậy mà bên Ngọc Tề bọn họ cũng không có động tĩnh gì khiến chú cảm thấy khá bất an, cảm giác như bọn họ đang tính toán chuyện gì đó rất nghiêm trọng.”
Trần Hùng gật đầu nói: “Hôm qua chú Tuấn trực tiếp chém một bàn tay của Tôn Ngọc Vinh mà đối phương lại có thể nhịn, chuyện này quả thực rất bất thường.”
“Dựa theo tình huống thông thường thì tập đoàn Ngọc Tề có thể so với những hào tộc hàng đầu của phía nam, mà chúng ta bây giờ chỉ là một đám không nên trò trống gì, nếu là người có đầu óc hẳn sẽ ra tay trước, thừa dịp lúc chúng ta chưa làm ra động tĩnh gì lớn bèn tiêu diệt trước.”
“Nhưng Ngọc Tề lại hoàn toàn đi ngược lại.”
Viễn Trọng Chi gật đầu nói: “Tình huống bây giờ chỉ có hai khả năng.”
“Hai khả năng gì?” Trần Hùng hỏi
Viễn Trọng Chi nói: “Thứ nhất có thể đúng là tập đoàn Ngọc Tề đang không thể phân tâm, không dám chính diện đối đầu với chúng ta.”
“Thứ hai thì có thể là người ta căn bản chẳng coi chúng ta là vấn đề cần quan tâm.”
“Hoặc là có khi cả hai khả năng đều có thể.”
Nói đến đây, Viễn Trọng Chi uống cạn ly trà trong tay: “Phải nhanh chóng tìm hiểu rốt cuộc tập đoàn Ngọc Tề muốn làm gì, tình huống của Tô Quang Huy bên kia thế nào?”
“Cậu ta sắp tới rồi.”
Chỉ chừng mười phút sau, Tô Quang Huy đi tới lương đình bên này.
Sau khi chào hỏi, Tô Quang Huy ngồi xuống, nói: “Điện chủ, tôi có tra được chút chuyện mà tập đoàn Ngọc Tề đang bày tính.”
Ánh mắt Trần Hùng cùng Viễn Trọng Chi đều sáng lóe, vội vàng nói: “Nói nhanh, cậu tra được gì rồi.”
Tô Quang Huy có chút khát, trước tiên bưng ly trà Viễn Trọng Chi rót cho mình lên uống cạn.
Sau đó nói: “Khoảng thời gian này, tôi mượn mạng lưới tình báo của nhà họ Tô trước đây quả thật có tra được ít tin tức, hơn nửa năm nay tập đoàn Ngọc Tề bỏ qua rất nhiều hạng mục vốn đang tiến hành là để tránh rắc rối, mục đích là muốn đi đón một người.”
“Đón người?”
Trần Hùng với Viễn Trọng Chi trợn mắt nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ hoang mang.
Một gia tộc hàng đầu phía nam từ bỏ phần lớn hạng mục làm ăn, thậm chí còn chắp tay đưa phần vốn thuộc về mình cho người khác, cuối cùng còn bị đối thủ leo đầu diễu võ giương oai mà bọn họ còn có thể nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn nhiều đến vậy chỉ vì muốn đón một người?
Đùa gì thế, bọn họ là muốn đón ai?
Người kia là thần tiên sao, đáng để tập đoàn Ngọc Tề bỏ ra cái giá lớn đến vậy sao?
Trần Hùng trước hỏi về nỗi nghi ngờ của bản thân: “Quang Huy, cậu chắc chắn không nghe lầm chứ, bọn họ chuẩn bị một đống thứ vậy chỉ để đón một người, người nào vậy?”
“Không biết.”
Tô Quang Huy trả lời: “Tôi đã dùng hết lực lượng, hao tổn không ít tiền bạc mới nghe được có bấy nhiêu.”
“Nhưng chuyện bọn họ rốt cuộc muốn đón ai thì vẫn được giữ khá kín, vì vậy bọn tôi cũng không điều tra ra được.”.