Trần Hùng nhẹ nhàng cong môi lên, trong giọng nói có sự tự tin mạnh mẽ, anh đáp lại: “Tôi có thể tóm được viên đạn đó cậu tin không?”
Lời vừa dứt, Trần Hùng đã giơ nắm đấm lên, đấm bay cao thủ của tập đoàn Ngọc Tề ra mười mấy mét.
“Đừng nhiều lời nữa, lên cùng với tôi, tiêu diệt Thái Tuế.
”
Lạc Tiến gật đầu, anh ta nắm bộ bài poker trong tay, hất mạnh một cái, hàng loạt con bài bay ra ngoài.
Đồng thời, Thẩm Đại Lực với Thịnh Quân, những thành viên của Hang Sói cũng dồn dập tập trung về phía Trần Hùng bên này, và Tám ngón tay điên ở bên đó cũng đuổi theo đến rồi, một đám người giống như máy xúc đất vậy, một đường đấm bay các cao thủ của tập đoàn Ngọc Tề mà chặn đường xung quanh đó, rồi hướng về phía Thái Tuế bên đó.
“Là đám người của Trần Hùng đó ra tay rồi, chặn bọn họ lại.
”
Nhìn thấy đám người của Trần hùng như sói như hổ xông lên, Tôn Tề Thiên liền cảm thấy áp lực rất lớn.
Bọn họ rút khỏi ra phía sau với tốc độ nhanh nhất, đồng thời Lạc Chấn Nam với Đỗ Chí Bình, Chu Hoàn, những thành viên trong hội đồng quản trị thì dẫn người tiến lên phía trước chặn bọn người Trần Hùng lại.
Lúc này, Dương Đạo cũng hất Ngụy Tuấn ra, xông qua bên này, ba con át chủ bài kết hợp lại với nhau, chặn Thẩm Đại Lực với những thành viên của Hang Sói lại.
“Dẹp đường giúp tôi.
”
Trần Hùng dặn dò một tiếng, Tám ngón tay điên với Lạc Tiến cùng lúc gia tăng tốc độ, Tám ngón tay điên đấm Chu Hoàn một đấm lùi ra, còn Lạc Tiến thì phóng mười mấy lá bài poker ra, Ngụy Tuấn ở bên đó cũng đuổi theo đến, chém một nhát dao, cắt đứt một cánh tay của một cao thủ tập đoàn Ngọc Tề.
“Cản hắn lại.
”
Tôn Tề Thiên gầm lên một tiếng, Mông Diệc xông lên đầu tiên, muốn chặn Trần Hùng lại.
“Cút ra.
”
Trần Hùng gầm lên một tiếng, vung một cú đấm lên, đấm bay Mông Diệc, một trong ba con át chủ bài của tập đoàn Ngọc Tề.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Tả Khâu và Dương Đạo cũng cảm giác da đầu tê dại, sao lại cảm giác cái tên Trần Hùng này cũng lợi hại như Thái Tuế vậy?
Bọn họ dẫn một đội cao thủ của tập đoàn Ngọc Tề lên cản đường, nhưng lại bị Tám ngón tay điên với Lạc Tiến bọn họ đánh rối tung lên cả.
Còn Trần Hùng thì nhân khoảng trống này, đi thẳng một đường đến giết Thái Tuế bên đó.
Tám mét! Sáu mét! Năm mét!
Lúc Trần Hùng cách Thái Tuế ba mét, Tôn Tề Thiên gầm lên một tiếng, chặn đường Trần Hùng lại.
Trần Hùng vung một đấm ra, anh của lúc này chính là chiến thần, cho dù người đứng trước mặt anh là ai, thì anh cũng có thể giải quyết chỉ với một đấm.
Thế nhưng đúng vào cái khoảnh khắc cú đấm của Trần Hùng hướng về phía Tôn Tề Thiên thì Thái Tuế kéo Tôn Tề Thiên ra và sau đó giơ cú đấm lên tiếp ứng với cú đấm của Trần Hùng.
Đùng một tiếng, giống như tiếng sét đột nhiên nổ trong không trung vậy.
Cú đấm của hai cường giả đỉnh cao gặp nhau, sức mạnh ẩn chứa trong đó, không có lời nói nào có thể miêu tả được sức mạnh ẩn chứa trong đó.
Thái Tuế kéo Tôn Tề Thiên lùi sau ba bước, còn Trần Thiên thì lùi ra sau một bước.
Cuộc đối đầu lần này, nhìn có vẻ Trần Hùng hơn một bậc, nhưng mà do Thái Tuế bây giờ đang trong trạng thái người bị thương.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của Thái Tuế thoáng qua một tia kinh ngạc, còn trong ánh mắt của Trần Hùng thì cũng có thêm một phần ngạc nhiên!
“Cậu chính là Trần Hùng.
”
Thái Tuế nhìn sang Trần Hùng bên này, hỏi một câu thâm sâu: “Là người thanh niên đánh bại Từ Vân trên Hổ Quyển, sau đó xông vào Tháp Kim Lôi đó.
”
“Đúng.
”
Trần Hùng gật đầu: “Thái Tuế, ngưỡng mộ ông đã lâu.
”.