Hai đại gia tộc hạng nhất liên thủ lại với nhau, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, “xúc tu” của bọn họ gần như đã lan rộng toàn bộ phía Nam, thậm chí ngay cả các gia tộc hạng nhất cũng lần lượt ngã xuống.
Điều này không chỉ vì tập đoàn Ngọc Tề và nhà họ Kim đã có chuẩn bị tốt cho mọi thứ từ sớm, chỉ đợi ngày này đến mà đồng thời nó cũng chứng minh một cách đầy đủ về bề dày và thực lực của hai gia tộc bậc nhất này.
“Hiện giờ, ván cờ lớn ở phía Nam đã chính thức khởi động rồi.”
Viên Trọng Chi thả một quân cờ đen trong tay mình xuống bàn cờ, nhưng lại cười khổ, nói: “Trần Hùng, chỉ đáng tiếc là, người khởi động ván cờ này là nhà họ Kim và Thái Tuế, chứ không phải chúng ta.”
“Vâng.”
Trần Hùng cũng thả quân cờ trắng trong tay xuống, nói: “Không chỉ có cháu và chú nghĩ đến ván cờ này, mà trên thực tế, người ta đã bắt đầu sắp đặt hết thảy từ nhiều năm trước rồi.
Tỉnh Tam Giang cũng thuộc phía Nam, bên đó có chỗ nào không ổn không?”
Viên Trọng Chi đáp: “Một khi chiến tranh bắt đầu thì không có nơi nào có thể thoát khỏi sự lây lan của cuộc chiến này, nhưng Tam Giang quá xa, ảnh hưởng cũng không được coi là lớn, hơn nữa tầm nhìn chiến lược của nhà họ Kim và tập đoàn Ngọc Tề cũng sẽ không đặt ở tỉnh Tam Giang.”
Nói rồi, ông ta lại đặt một quân cờ đen xuống bàn cờ: “Trần Hùng, bên thương hội ở phía Nam bị ảnh hưởng rất nặng nề, đúng không?”
“Phải.”
Trần Hùng không hề giấu diếm, gật đầu đáp: “Lần này ván cờ lớn của tập đoàn Ngọc Tề và nhà họ Kim không chỉ là cuộc chiến sinh tử mà đồng thời còn là trận chiến thương mại.”
“Cách đây một tuần, bọn họ đã khởi động ván cờ lớn này, thương hội phía Nam đã phải chịu một tác động cực kỳ nặng nề, việc kinh doanh của rất nhiều thành viên trong thương hội bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, một số người đã lần lượt bày tỏ ý định rút khỏi thương hội phía Nam.”
“Cho đến ngày hôm qua, toàn bộ thương hội Phía Nam đã bị “tổn thương” nặng nề, tập đoàn Ngọc Thanh cũng rơi vào tình trạng nguy khốn.
Bây giờ, dưới sự “tấn công” như hồng thủy của tập đoàn Ngọc Tề, cả thương hội phía Nam có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!”
Viên Trọng Chi nói: “Thương hội phía Nam do các quan chức địa phương thành lập, bây giờ tập đoàn Ngọc Tề “tấn công” một cách trắng trợn không hề kiêng nể như vậy, cháu đã liên hệ với Thanh Cảnh môn chưa?”
Trần Hùng cười đáp: “Thanh Cảnh môn muốn nhìn thấy kết cục này mà, thủ đoạn của ai đủ mạnh thì họ sẽ ủng hộ người đó.
Vì thế, các quan chức sẽ không lộ diện nữa đâu.”
“Nhưng cũng chính vì quyết định này của Thanh Cảnh môn đã khiến cháu không còn đắn đo, do dự nữa.”
“Cháu đã làm gì?” Viên Trọng Chi như nghĩ đến điều gì đó, nhìn Trần Hùng với vẻ mặt kinh ngạc.
Trần Hùng cười đáp: “Cháu không hiểu chuyện kinh doanh, cũng không hiểu thương trường, nhưng cháu hiểu một đạo lý từ cổ chí kim đều không bao giờ thay đổi, đó là trên thương trường, ai có tiền thì người đó là đại gia.”
“Lần này tập đoàn Ngọc Tề nhằm vào thương hội phía Nam và Ngọc Thanh mà tung ra một đòn đả kích toàn diện, đánh cho thương hội phía Nam và tập đoàn Ngọc Thanh liên tiếp bại trận, hoàn toàn không có sức để đánh trả.
Nguyên nhân là vì tập đoàn Ngọc Tề đã chuẩn bị được một lượng lớn tiền vốn từ sớm với sự trợ giúp của nhà họ Kim, đánh vào hoạt động kinh doanh của thương hội phía Nam và tập đoàn Ngọc Thanh không tiếc bất cứ giá nào.”
“Nếu cứ tiếp tục như này, thương hội phía Nam sẽ sụp đổ, tập đoàn Ngọc Thanh cũng sẽ hoàn toàn sụp xuống.”
“Nhưng đây là tâm huyết của vợ cháu, sao cháu có thể nó tan thành tro bụi như vậy được?”
Nói đến đó, Trần Hùng cười, cười một cách vô cùng tự tin: “Trước mắt, trên thế giới này có rất nhiều tổ chức và tập Đoàn Ảnh Quân chính thức.
Ngoài GPE ra, cháu thật sự không nghĩ ra ai có thể kiếm được nhiều tiền như mình nữa.”
“Vậy nên?” Viên Trọng Chi hỏi.
Trần Hùng đáp: “Vậy nên, bắt đầu từ hôm qua, cháu đã liên hệ với tổng bộ của Thiên Vương Điện, yêu cầu bên đó chuẩn bị cho cháu một nghìn năm trăm tỷ trong vòng một ngày để vợ cháu dùng số tiền đó đánh trận chiến thương mại với tập đoàn Ngọc Tề và nhà họ Kim.
Nếu một nghìn năm trăm tỷ không đủ, cháu sẽ tăng thêm gấp đôi.”.