“Đánh! Đánh cái rắm!”
Ngô Bán Cung tiếp tục quát lớn: “Cháu không nói hết thì không thôi có phải không.
Trong thời gian một tháng cháu còn không cưới con bé Quân Dao kia về đây thì ông sẽ phế đi võ công của cháu!”
Đồng tử Ngô Trung Kiên đột nhiên co lại, anh ta sợ nhất chính là nghe thấy ông nội mình nói những lời này.
Viên Trọng Chi ở một bên nói: “Con bé Quân Dao kia cũng quá là kỳ lạ, lần này trở về tôi nhất định phải giáo dục nó thật tốt.”.
Ngôn Tình Ngược
Ngô Bán Cung vội vàng nói: “Chuyện này không thể trách Quân Dao được, có trách cũng phải trách thằng nhóc này quá vô dụng.”
“Ông nội, cháu...”
Ngô Trung Kiên còn muốn tranh thủ chút gì đó, chẳng qua đến cuối cùng Ngô Bán Cung vẫn không có đáp ứng yêu cầu của anh ta.
Có lẽ trong đó ngoại trừ việc Ngô Bán Cung muốn Ngô Trung Kiên đặt tất cả tâm tư trên người Viễn Quân Dao thì còn có nguyên nhân khác nữa.
Ngô Trung Kiên là đứa cháu trai duy nhất của Ngô Bán Cung, trước khi còn chưa phân rõ được người bên tỉnh Triều Văn rốt cuộc là địch hay bạn, Ngô Bán Cung tuyệt đối không muốn cháu trai ruột của mình đi qua bên đó, lỡ như xảy ra vấn đề gì, vậy Ngô Bán Cung sẽ không chịu nổi.
Cuối cùng Ngô Trung Kiên chỉ có thể hậm hực thu lại quyển sổ nhỏ kia.
Trong lúc vô tình Trần Hùng liếc mắt nhìn quyển sổ nhỏ của Ngô Trung Kiên một cái, phát hiện mặt trên không chỉ ghi lại tên của Lôi Vệ mà còn có Kim Thần Vũ, thậm chí ở cuối cùng, anh còn thấy được tên của bản thân mình.
Cho nên ngay cả Trần Hùng anh cũng là một đối tượng mà Trạng Nguyên nhỏ này muốn khiêu chiến.
Không thể không nói, trên đời này những kẻ học võ đến điên cuồng thật sự là quá nhiều.
Sự si mê cùng cố chấp của Ngô Trung Kiên đối với võ đạo tuyệt đối không thua những người như Ngụy Tuấn.
Sau khi xử lý xong hết tất cả, đám người Trần Hùng cũng không nói thêm gì nữa.
Rượu ngon của Ngô Bán Cung, lần này nếu anh cùng Viên Trọng Chi đã tới thì sẽ bồi rượu Ngô Bán Cung uống một trận đã đời.
Mấy người uống tới tận nửa đêm, Ngô Bán Cung lại giống như không có việc gì.
Rượu trắng ở trước mặt ông ta thật sự không có bất luận sự khác biệt nào với nước sôi để nguội.
Viên Trọng Chi cùng Ngô Trung Kiên đã sớm uống say đến nằm bò xuống, chỉ còn lại Trần Hùng đang cố gắng chống đỡ.
Tửu lượng của Trần Hùng kỳ thực cũng rất tốt.
Trước kia lúc còn ở nước ngoài, một lần nhiều nhất anh có thể uống được năm chai rượu trắng mà không chớp mắt.
Vì thế từ trước đến nay Trần Hùng luôn luôn vô cùng tự tin với tửu lượng của chính mình.
Chẳng qua hiện tại Trần Hùng rốt cuộc cũng kiến thức được cái gì mới gọi là rượu thần chân chính.
Bản thân anh đã uống đến mức nhìn người ta đã thấy bóng chồng bóng, mà ông cụ Ngô ở đối diện vẫn lạnh nhạt như cũ, tinh thần phấn chấn.
“Trần Hùng, đã thật nhiều năm rồi ông già tôi đây không gặp được thằng nhóc nào rộng lượng như cậu.”
“Hôm nay ông già tôi cao hứng, chúng ta lại uống tiếp một chai thì thế nào?”
Một chai trong lời của Ngô Bán Cung chính là mười lăm cân!
Trần Hùng hít ngược một ngụm khí lạnh, đã rất nhiều năm rồi anh không có cảm giác sợ hãi này, nhưng vào giờ phút này anh thật sự đã sợ rồi.
“Ông cụ Ngô thật trâu bò...!Trần Hùng tôi...!tôi...!kính sợ...”
Nói xong Trần Hùng cũng “bịch” một tiếng ngã quỵ trên mặt đất.
Ngô Bán Cung thổn thức một trận, liên tục lắc đầu nói: “Aizzz, thật là không thú vị, tôi còn chưa có bắt đầu mà các người đều ngã hết rồi!”
Trần Hùng cùng Viên Trọng Chi ngủ đến tận buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Rượu này là rượu lương thực do chính phủ Trạng Nguyên tự sản xuất, uống vào tuy không váng đầu, nhưng lại khiến người phải say..