Vốn dĩ nhà máy này mở 24/24, nhưng khi đó bởi vì bị bên Sơn Đằng Trai đe dọa nên khoảng thời gian này nơi này đã không còn quy định đi làm ca đêm nữa, tới lúc này, cả nhà máy trở nên vô cùng yên tĩnh.
Cả nhà máy giờ nhìn trống rỗng, nhưng có thể nhìn thấy bảo vệ mặc đồ đen đi lại liên tục ở xung quanh.
Những bảo vệ này vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, hơn nữa rất nhiều người đều mang theo súng ở eo.
“Những người này không phải là bảo vệ của Phú Điền, đúng không?” Trần Hùng hỏi.
Thạch Trung Hữu gật đầu: “Không sai, những bảo vệ của Phú Điền đã bị tôi đổi hết rồi, những người này là tập đoàn Anh Mai chúng ta tự mình bồi dưỡng nên, tập đoàn Anh Mai chúng tôi có ân với bọn họ, nên bọn họ tuyệt đối trung thành với chúng tôi.
”
Trần Thiên nói: “Giải tán bọn họ đi hết đi.
”
“Tại sao?” Thạch Trung Hữu sững người.
Trần Thiên nói: “Giữ bọn họ ở đây là chọn cái chết, nơi này có một mình tôi là đủ rồi, những người khác sẽ ảnh hưởng tới phát huy của tôi.
”
Nói xong, Trần Hùng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào con chó đen ở cửa: “Giữ con chó kia lại.
”
“Nhưng anh Trần Hùng! ”
Thạch Trung Hữu còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Trần Hùng thẳng thừng cắt ngang: “Thạch Trung Hữu, nếu như anh muốn bảo vệ nhà máy của anh, tất cả đều nghe theo sự dặn dò của tôi, nếu không thì bây giờ tôi đi ngay.
”
Nói xong, Trần Hùng làm tư thế định rời đi.
Thạch Trung Hữu vội vàng ngăn Trần Hùng lại: “Vậy được, bây giờ tôi làm theo tất cả những gì anh Trần Hùng nói.
”
Trần Hùng cười: “Như vậy không phải được rồi sao, anh cũng thông báo với công nhân trong nhà máy, mấy ngày tiếp theo không cần đi làm nữa, anh chỉ cần giữ ở lại đây lương thực và nước là được rồi, bên cạnh đó cũng tìm vài thứ như con chó đen kia cho tôi, càng nhiều càng tốt.
”
“Vâng thưa anh Trần Hùng.
”
Tối hôm đó, Thạch Trung Hữu tìm cho Trần Hùng tổng cộng mười mấy con chó đen, phân nhau ra đứng ở xung quanh nhà máy.
Còn Trần Hùng một mình ngồi trong phòng camera của nhà máy, uống cafe, xem camera.
Thế nhưng tối đó, thợ săn tiền thưởng của Sơn Đằng Trai không tới, tầm hơn mười một giờ, Trần Hùng đã ngủ.
Mấy ngày sau đó, Trần Hùng vẫn luôn đợi ở nhà máy, còn người của Sơn Đằng Trai từ đầu tới cuối vẫn không tới.
Thế nhưng Trần Hùng không lo lắng Sơn Đằng Trai sẽ tới, anh lưu lạc ở nước ngoài nhiều năm như vậy, vô cùng hiểu những thợ săn tiền thưởng này.
Môt khi thợ săn tiền thưởng nhận nhiệm vụ, họ nhất định sẽ hoàn thành, không thể hối hận giữa chừng, bởi vì họ phải giữ lòng tin và danh dự của tổ chức thợ săn tiền thưởng.
Bất kể đối thủ là sát thủ hay thợ săn tiền thường, hay lính đánh thuê, danh dự và lòng tin là điều quan trọng nhất.
Sơn Đằng Trai nhất định sẽ tới, hơn nữa bọn họ chắc chắn biết tập đoàn Anh Mai đã tìm mấy cao thủ để bảo vệ nhà máy của mình, nhưng bên phía Sơn Đằng Trai chắc chắn sẽ không thèm để nó vào tầm mắt.
Mãi cho tới đêm ngày thứ tư.
Trần Hùng vẫn giống mấy ngày trước, mười một giờ hơn đã ngủ rồi, nhưng nửa đêm hôm nay, hai con chó trấn giữ ở cửa đột nhiên sủa điên cuồng, tiếp đó mấy con chó đen khác cũng sủa theo.
Gâu gâu gâu!.