Vừa nãy một nửa đoạn kiếm của Trần Hùng đâm vào lồng ngực của Xuân Vũ Kiếm Tam khiến ông ta bay ra ngoài.
Cho dù kiếm không đâm sâu vào người nhưng nó vẫn khiến cho cơ thể Xuân Vũ Kiếm Tam phải chịu một lực đánh vô cùng mạnh.
Ông ta cố gắng nuốt lại ngụm máu tươi sắp phun ra, trên trán nổi lên rất nhiều gân xanh.
“Mày là ai hả? Rốt cuộc mày là ai?”
Xuân Vũ Kiếm Tam có chút điên lên, bởi vì ông ta không thể chấp nhận được việc có người có thể nhẹ nhàng phá vỡ Hoa Khai Mãn Thành của ông ta như vậy.
Cơn tức giận khiến cho sức chiến đấu của Xuân Vũ Kiếm Tam tăng vọt, giống như lần lúc trước Trần Hùng đánh Thái Tuế vậy, hai người đi vào cuồng bạo trong tình trạng vô cùng bình thường.
Những cao thủ hàng đầu thật sự, khi ở trong cảm xúc đặc biệt có thể kích hoạt được sức tiềm tàng vô hạn của bản thân bọn họ.
“Kiếm!” Trần Hùng đưa tay ra, hét lên một tiếng với Tả Quang Đông.
Tả Quang Đông không nhiều lời, đưa cây kiếm trước mắt ở trong tay và cây kiếm đang ngậm ở trong miệng ném về phía Trần Hùng.
Hai tay của Trần Hùng chụp lấy kiếm.
Sau đó, anh bắt chước theo dáng vẻ của Tả Quang Đông, ngậm đoạn kiếm kia vào miệng.
“Tả Quang Đông, nhìn cho kỹ.
Bây giờ, tôi sẽ dạy cho cậu kiếm kỹ mạnh nhất của Tam Đao Lưu.”
Vừa dứt lời, Trần Hùng đã biến mất khỏi chỗ.
Keng keng!
Trên không trung, tiếng hàn đao va vào nhau, không ngừng phát ra những âm thanh keng keng.
Còn Tả Quang Đông nhìn chằm chằm Trần Hùng ở bên kia mà không chớp mắt một cái nào.
Anh ta đang đợi kiếm kỹ mạnh nhất theo lời từ miệng Trần Hùng
“Xuân Vũ!”
“Tam Liên Trảm!”
“Xuân Lôi!”
“Ngũ Liên Trảm!”
“Hoa Khai Mãn Thành!”
Một lần nữa Xuân Vũ Kiếm Tam thi triển chiêu mạnh nhất của mình, ánh đao ở trong tay bắn ra bốn phía, tách ra vô số.
Trong chốc lát, trước mắt Trần Hùng cũng chỉ toàn là ánh đao.
Rất nhanh chóng, vô số ánh đao kia hợp nhất lại lần nữa, tạo nên một loại thế lực khó có thể địch nổi, chém về phía Trần Hùng.
Quả thật là Trần Hùng có cảm thấy chút áp lực nhưng loại áp lực này chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Ngay giây tiếp theo, ba thanh kiếm trong tay Trần Hùng đều đứng hết cả lên.
Tam Liên Trảm, Ngũ Liên Trảm, Thất Liên Trảm tấn công liên tục.
Cuối cùng, ánh đao rơi xuống chi chít, ngay tức khắc đã phá được Hoa Khai Mãn Thành của Xuân Vũ Kiếm Tam.
“Loạn Vũ Thiên Thu!”
Một tiếng hét lớn từ miệng của Trần Hùng vang lên.
Trong nháy mắt, vô số ánh đao của Xuân Vũ Kiếm Tam thoáng hiện ra trước mặt.
Đó không phải là ảo giác, từng thanh kiếm một đều là thật.
Nhưng tốc độ xuất kiếm của Trần Hùng quá nhanh.
Thế nên từ ba thanh kiếm, anh biến ra ba mươi rồi lại thành ba trăm thanh kiếm.
“Loạn Vũ Thiên Thu!”
Tả Quang Đông cũng ngạc nhiên đến ngây người.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy kiếm pháp mạnh mẽ như vậy.
So với Hoa Khai Mãn Thành thì cũng không biết nó khủng bố hơn gấp bao nhiêu lần.
Ngay lập tức, Xuân Vũ Kiếm Tam cũng cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì lúc nhìn thấy Trần Hùng thi triển chiêu này thì ông ta cũng đã tiên đoán được bản thân sẽ thất bại rồi.
Phập phập phập phập phập phập!.