Trong vòng hai mươi hoặc ba mươi giây, bảy hoặc tám người đã ngã xuống dưới chân Độc Long.
Những người còn lại thấy con rồng này hung dữ như vậy thì đều sợ hãi, không kịp lo cứu người một cái, chật vật bỏ chạy.
Sau đó, Độc Long thu hồi con dao trong tay và bắt đầu kéo từng thi thể từ trong nhà ra ngoài, máu tươi nhiễm hồng toàn bộ sàn nhà.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phùng Tuyết thiếu chút nữa bị dọa ngất đi, mùi máu tanh nồng nặc suýt nữa khiến cô nôn mửa.
Độc Long mất gần một phút để lôi tất cả các thi thể ra bên ngoài, sau đó chuẩn bị vào nhà và rót rượu lần nữa.
“Mày không cần vào nữa, đi ra ngoài canh giữ.
”
“Vâng!”
Độc Long lui ra cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người Long Anh Khoa và Phùng Tuyết.
“Cô Phùng, bây giờ chỉ còn cô và tôi lại ở lại đây, đến đi, xuân tiêu một khắc*, để tôi yêu thương cô thật tốt.
”
(*Xuân tiêu một khắc: trong câu Xuân tiêu một khắc, đáng giá ngàn vàng: câu này dùng cho đêm động phòng)
Vừa nói, Long Anh Khoa vừa cười, lao về phía Phong Tuyết.
Lúc này Phùng Tuyết đã bị dọa cho choáng váng rồi, cả người cô run rẩy cuộn tròn trong góc tường, lại nhìn Long Anh Khoa lao về phía mình, cô hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
“Cầu xin anh, hãy buông tha cho tôi, cầu xin anh!”
Phùng Tuyết cầu xin lòng thương xót trong tuyệt vọng, nhưng lúc này Long Anh Khoa rõ ràng là điên rồi, anh ta làm sao có thể vì Phùng Tuyết cầu xin vài câu mà buông tha cho cô.
Anh nằm đè lên người Phùng Tuyết như một con chó, và bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo của đối phương.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, bên ngoài cửa truyền đến một tiếng nổ.
Cánh cửa gỗ trực tiếp bị đánh bay lên không trung, sau đó một bóng người xen lẫn tiếng la hét bay ngược về phía sau, rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
“Độc Long!”
Long Anh Khoa sững sờ tại chỗ, anh ta gọi tên Độc Long.
Chỉ thấy Độc Long phun ra một ngụm máu lớn, từ trên mặt đất lảo đảo đứng lên, lảo đảo hai lần rồi trực tiếp ngã xuống đất.
“Độc Long, này, Độc Long!”
Long Anh Khoa hét lớn tên của Độc Long, nhưng cho dù anh ta gọi như thế nào, Độc Long nằm trên mặt đất cũng không đáp lại chút nào.
Rõ ràng, Độc Long đã chết, bị người từ bên ngoài đánh bay vào trong phòng, sau đó nó liền đã chết.
“Ai, ai ở bên ngoài!”
Long Anh Khoa lúc này mới có chút suy sụp, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả người, trong lòng anh ta rõ nhất Độc Long thực lực mạnh cỡ nào, nhưng lúc này lại bị giết chết không thể giải thích được, kẻ giết nó phải mạnh đến mức nào?
Ngoài cửa, một bóng người bước vào, trời đã sang hè.
Truyện Cổ Đại
“Anh! anh là ai?”
Long Anh Khoa cả người run lên, khi nhìn thấy Trần Hùng, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Trần Hùng không để ý đến Long Anh Khoa, mà trực tiếp đi tới chỗ Phùng Tuyết và đỡ cô ấy lên khỏi mặt đất.
Cho dù Trần Hùng đến vào lúc này, Phùng Tuyết vẫn là vẻ mặt kinh hông, phải mấy giây sau mới thở phào nhẹ nhõm: “Em! Em không sao!”
Sau đó Phùng Tuyết nhào vào vòng tay của Trần Hùng bật khóc.
“Anh đưa em ra ngoài.
”
Trần Hùng đỡ Phùng Tuyết đi về phía cửa, lúc này trong tay Long Anh Khoa xuất hiện một con dao sắc bén, anh ta cực kỳ nhanh chóng, gần như lập tức nhào tới đâm sau lưng của Trần Hùng.
Kế này của Long Anh Khoa làm sao có thể là đối thủ của Trần Hùng, Trần Hùng lập tức xoay người, một chân quét trên cổ tay Long Anh Khoa, con dao sắc bén bay ra, đâm mạnh vào bức tường bên cạnh.
“Em trước đi ra ngoài, bên ngoài là người của mình.
”
Trần Hùng dặn dò Phùng Tuyết, sau đó xoay người nhìn về phía sau Long Anh Khoa.
.