Trần Hùng, đâu có cần bọn họ tới cứu?
Chỉ thấy bên trong một đại sảnh lộn xộn, đám người ông Ưng nằm lăn lê la liệt ở dưới mặt đất, cũng không biết là giả chết hay là chết thật rồi nữa.
Ở phía đối diện, Trần Hùng đang khoanh chân ngồi trên ghế, trên tay cầm một chai Ngũ Lương Dịch, đang tự rót rượu cho mình.
Khi nãy uống hết hai bình rõ ràng là đã khơi dậy cơn nghiện rượu của Trần Hùng, cho nên lúc này anh mới lại lấy ra một bình rượu trắng.
Trước mặt anh, bốn người Tả Bất Phàm thì bị đánh gãy hai chân, ông ta máu me bê bết quỳ xuống trước mặt Trần Hùng, cả người không ngừng run rẩy.
Khó mà tưởng tượng được khi nãy đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là cục diện Trần Hùng bị Tả Bất Phàm đánh bại, tại sao lại đảo ngược lại đám người của Tả Bất Phàm bị đánh bại rồi.
Không chỉ là bại, mà còn là thất bại thảm hại.
Thấy Truy Phong và những người khác đang sững sờ đứng ở cửa, Trần Hùng đứng dậy.
Xoảng một tiếng, anh đập mạnh chai rượu trong tay xuống đất.
Âm thanh này dường như khiến cho dây thần kinh yếu đuối của đám người Tả Bất Phàm bị tổn thương nghiêm trọng, bốn người bất giác run lên cầm cập, trong miệng phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
"Thứ rác rưởi.
"
Trần Hùng phá lên cười, mặc kệ đám người Tả Bất Phàm bước ra ngoài cửa.
"Môn… môn chủ!"
Khi đối diện với Trần Hùng một lần nữa, địa vị của Trần Hùng trong lòng mấy người Truy Phong lại tăng cao thêm một bậc.
Truyện Bách Hợp
Với sức của một người đấu với bốn chủ quản như Tả Bất Phàm, sức mạnh của Trần Hùng này rốt cuộc là khủng khiếp tới mức nào mới có thể làm được như thế chứ.
"Bốn người Tả Bất Phàm thích sát môn chủ, tôi không thể tha, bắt hết bọn họ lại cho tôi.
"
"Ngoài ra, điều tra cặn kẽ thông tin những người đang nằm ở đây cho tôi, nếu phía sau bọn họ còn có người nào đó sai khiến, nhất định phải moi ra được.
"
Sau khi Trần Hùng căn dặn hai câu, anh vỗ nhẹ bụi trên người rồi rời khỏi quán rượu Tiểu Hồng.
Bên ngoài ánh trăng nhàn nhạt treo lơ lửng, khí trời cũng đã hơi se lạnh, nhưng vừa nãy uống nhiều rượu như thế, cơ thể của Trần Hùng lại cảm thấy ấm lên lạ thường.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng mờ ảo trên bầu trời, mỉm cười.
Bây giờ, những kẻ đối lập của Thanh Cảnh Môn coi như đã hoàn toàn loại trừ ra hết rồi nhỉ, đám người Tả Bất Phàm đêm nay là tiêu rồi.
Trần Hùng cách làm việc của Tả Bất Phàm, nhưng nói đến đây, anh ngược lại thấy rất khâm phục dũng khí và sự quyết đoán của đám người này.
Nói tới cũng phải, đêm nay đám người Tả Bất Phàm không làm như thế, thế thì ngày mai Trần Hùng sẽ thẳng thừng ra tay với bọn họ, cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, Tả Bất Phàm cũng coi như là nắm rõ được điểm này.
Thắng làm vua thua làm giặc!
Trần Hùng châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, khi xưa lúc đám người Tả Bất Phàm vừa bước vào Thanh Cảnh Môn, có lẽ cũng đầy nhiệt huyết và hoài bão giống như mấy người Diệp Phi vậy.
Chỉ là chuyện trên thế gian này khó mà đoán được, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Thật ra hạ quyết tâm cũng không khó, chỉ là luôn kiên trì, luôn giữ vững ý định ban đầu, thì đúng thật là rất khó rất khó.
.