Nghe thấy giọng nói này Triệu Hiền Quyên liền ngây ngẩn, mà trên mặt Trần Hùng lại lộ ra một nụ cười ranh mãnh: “Hơn mười năm rồi mà bảo vệ ở đây vẫn không sửa cái thói quen cũ đi, nếu mà muốn leo tường đi ra ngoài thì chắc chắn phải đợi qua mười phút sau khi hết giờ mới nên leo qua, nếu không thì nhất định sẽ bị bảo vệ trường học bắt tại trận luôn.
”
“Trần Hùng, cậu…cậu, thế mà cậu lại…”
Triệu Hiền Quyên trợn to hai mắt, đột nhiên cảm thấy Trần Hùng quá ranh ma, nhưng anh đã nhảy lên trên bức tường, sau đó xoay người đưa tay ra cho cô: “Mau lên đây đi, nếu không nhanh lên là lát nữa bảo vệ lại quay lại bắt một trận nữa đấy.
”
Triệu Hiền Quyên duỗi tay ra, sau đó dưới sự trợ giúp của Trần Hùng cô đã trèo qua được bức tường đi ra ngoài.
Sau đó cả hai đi thẳng đến quán ăn bán lẩu khô ở bên chỗ cây cầu cũ kia.
Quán lẩu khô này do một ông chủ người miền Nam mở, mà hiếm có là hơn chục năm trôi qua chủ quán ở đây vẫn chưa hề thay đổi người.
Ông chủ quán họ Đặng, là một người đàn ông hào sảng đậm chất miền Nam.
Ngày đó khi Trần Hùng còn đi học ở đây ông chủ Đặng vẫn còn là một người đàn ông ngoài 30.
Thỉnh thoảng ông sẽ mang ra một chai rượu trắng quý giá của mình, rồi mời đám Trần Hùng uống một chén.
Cho nên, khi đó đám người Trần Hùng và ông chủ Đặng vô cùng quen thuộc với nhau.
Nay đã hơn mười năm trôi qua, ông chủ Đặng đã sắp đến độ tuổi nghe theo ý trời, người đã già, nhưng tay nghề thì lại càng ngày càng điêu luyện.
Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên gọi một nồi lẩu tạp lòng gà, đây là món đặc sản của quán ông chủ Đặng, khi họ gọi món ông cũng đã nhận ra hia người, bạn cũ quay về thăm một lần nữa khiến ông rất cao hứng, nên quyết định miễn phí cho họ một phần sườn thả vào trong nồi lẩu tạp lòng gà.
Ông làm cho hai người Trần Hùng một nồi lẩu rất lớn, đồ ăn nhiều vô cùng, Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên không thể ăn hết nổi.
Sau đó Trần Hùng liền mời ông chủ Đặng đi qua ăn cùng họ.
Ông cũng không khách khí, tự mình cầm một bình rượu đi qua, định uống mấy chén với anh.
Trong bữa ăn, ba người ngồi nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng ông chủ Đặng hỏi: “Lúc còn đi học tôi thấy nhóm các cô cậu còn có một người nữa gọi là thằng nhóc Nghiêm phải không? Hồi đó mấy cô cậu bám nhau như hình với bóng mà, sao lần này lại không thấy cậu ta đi cùng hai người?”
Thằng nhóc Nghiêm trong lời nói của ông chủ Đặng tất nhiên chính là Nghiêm Hưng Đằng.
Tin tức về việc nhà họ Nghiêm ở tỉnh Đông Thành bị tiêu diệt hai năm trước đã lan truyền khắp phía bắc, ông chủ Đặng có lẽ cũng đã nghe nói đến, nhưng chắc chắn ông không hề biết Nghiêm Hưng Đằng thật ra chính là cậu chủ của nhà họ Nghiêm.
Trần Hùng xấu hổ cười cười, anh nói: “Cậu ấy bận việc lắm ạ, cho nên bữa nay không đến đây được.
”
“Ừ, vậy cũng phải, người trẻ tuổi mà, sự nghiệp là quan trọng nhất.
”
Ông chủ Đặng lại rót cho mình một chén rượu, sau đó cũng rót cho Trần Hùng một chén, nói: “Nào cạn chén, lúc trước các cô cậu thường hay đến chiếu cố cho việc làm ăn của ông già này, bây giờ quay về trường học mà vẫn còn đi qua đây thăm tôi, bữa ăn này tôi mời, chúng ta uống một chén nào.
”
Trần Hùng cũng không khách khí, anh cụng chén uống rượu cùng ông chủ Đặng.
Uống được nửa bữa thì trong quán lại có khách mới vào, ông chủ Đặng phải đi làm việc.
Trần Hùng lại tiếp tục ăn đồ ăn với Triệu Hiền Quyên, thời gian hơn mười năm mà hương vị đồ ăn của nơi này không hề có chút thay đổi nào, vẫn đậm đà như vậy.
Sau khi cơm nước xong Trần Hùng lén lút để lại trên mặt bàn bảy trăm nghìn, sau đó cùng Triệu Hiền Quyên rời khỏi quán lẩu khô.
Bên ngoài quán lẩu khô là một cây cầu đá, trước kia khi họ còn đi học đám Trần Hùng rất thích đến chỗ cây cầu đá này sau giờ tan học để hít thở không khí.
Đồng thời một vài cặp đôi yêu đương trong trường khi có thời gian rảnh cũng thích rủ nhau đi lang thang trên cây cầu này.