Hơn bảy tám năm trời đã trôi qua, Kiếm Si thay đổi rõ rệt là điều hiển nhiên, nhưng Ngụy Tuấn sao có thể vẫn như xưa được nữa.
“Lúc này đây, tôi tuyệt đối sẽ không thua đâu!” Kiếm Si gầm nhẹ một tiếng, rút kiếm ra xoẹt một tiếng rồi lao nhanh về phía Ngụy Tuấn, mũi kiếm nhắm thẳng vào trước ngực ông ta.
Bên trên mũi kiếm kia dường như lại lần nữa bao quanh một loại sương mù mờ ảo khó tả thành lời, cứ vậy mà nhằm thẳng về phía trước không mảy may bị những hạt mưa đang rơi xuống ngăn cản lại.
Một nhát kiểm này hết sức sắc bén.
Ngụy Tuấn cảm nhận được sự nguy hiểm cực điểm quét thẳng về phía thân hình của ông ta, trong nháy mắt khi mũi kiếm của đối phương nhằm gần tới trước ngực của mình, ông ta theo bản năng đưa kiếm ra chặn lại bảo vệ trước ngực mình.
“Choang!”
Mũi kiếm đâm thẳng vào bên trên của kiếm Thiên Long, tuy rằng chưa gây tổn thương gì tới cơ thể của Ngụy Tuấn, nhưng vẫn giữ nguyên lực quán tính đầy mạnh mẽ khiến ông ta phải lùi lại phía sau vài bước.
Ngực của ông ta cũng bắt đầu nhói lên từng đợt, ngay cả mày cũng hơi nhíu lại.
Kiểm Si bên kia vẫn chưa có ý định dừng lại hành động của mình, sau khi thu ljai kiếm để lấy đà lại lần nữa xoay kiếm mạnh mẽ phóng thẳng về phía Ngụy Tuấn, nhưng sau cùng vẫn bị ông ta dùng lực chặn đứng lại.
Hai người họ lại lần nữa đứng chung một chỗ, cuối cùng dưới tiếng sấm chớp ầm ầm từng đợt, hai thanh kiếm nhìn qua giống như hai thanh nam châm đang hút chặt lấy nhau mãi không tách rời.
“Keng keng keng….
Choang!” Hai người họ đều gầm lên từng tiếng như quái thú nơi hoang dã.
Sau cùng, hai người lại lần nữa tách nhau ra.
“Choang”
Trong nháy mắt khi tách nhau ra, Ngụy Tuấn dùng toàn bộ sức mạnh mình có đột ngột chém thanh kiếm về phía bả vai của Kiếm Si, Kiếm Si dùng kiếm của mình chặn đòn đánh lại, sức lực công kích rất lớn khiến chính bả vai của Kiếm Si đã bị rạch ra một vệt dài màu đỏ chói.
Ngụy Tuấn nhân cơ hội thu kiếm về rồi lại một lần nữa tung chiêu ra, trong lúc nhất thời vậy mà lật ngược tình thế ép Kiếm Sĩ phải liên tục lùi về phía sau.
“Chiếm thế thượng phong rồi.
Thấy một màn như vậy, hai tay Viễn Trọng Chi cũng không kìm được mà cuộn chặt lại, máu trong cơ thể ông ấy cũng vì vậy mà sôi trào nhiệt huyết hơn.
Ngụy Tuấn vẫn là cây kiếm kiêu ngạo Ngụy Tuấn như từ xưa đến giờ, sát thần đệ nhất Cửu Nam, tài năng đặc sắc khó ai so bì được.
Bảy năm trước Ngụy Tuấn có thể hoàn toàn đánh bại Kiếm Sĩ, bảy năm sau cũng giống hệt như vậy!
Quả nhiên, lúc này dưới đòn tấn công liên tục của Ngụy Tuấn, Kiểm Si đã bị ép phải liên tục lùi về phía sau, thậm chí tiết tấu tấn công của Kiếm Sĩ đã bị Ngụy Tuấn phá rối hoàn toàn rồi.
Tiết tấu chỉ cần loạn lên, trong lòng lập tức sẽ hoảng hốt, Kiếm Si chỉ không kịp ngăn lại một đòn tấn công của Ngụy Tuấn đã lập tức bị thanh kiếm của Ngụy Tuấn rạch ra một miệng vết thương dài chảy máu đầm đìa ngay trước ngực.
Bên này, Lương Mạnh Ngôn trừng lớn hai mắt, trên trán đột nhiên nổi cả gân xanh lên.
Con trai của ông ta là Lương Siêu ở bên cạnh cũng sốt ruột lên tiếng”
“Cha ơi, một khi đã động tay rồi, Kiếm Sĩ chắc chắn sẽ thua Lương Mạnh Ngôn đột nhiên giật nảy mình một cái, giống như đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Ông ta đột ngột quay đầu nhìn về phía sau của mình.
Phía sau của ông ta là hơn mười người tinh nhuệ của nhà họ Lương, mỗi người đều là một chiến binh tài năng, mà trong số đó có một người tỏa sáng tới chói mắt người khác, đặc biệt như hạc trong bầy gà vậy.
“Ra tay đi.
” Lương Mạnh Ngôn đột nhiên ra lệnh một câu, người này giống như một tia chớp nhanh chóng rút khẩu súng ra, là một khẩu súng phi pháp Lương Mạnh Ngôn đã tốn không ít tiền bạc và công sức mua từ chợ đen ra.
Mà người này là quân nhân xuất ngũ ông ta phải tốn một lượng tiền khổng lồ mới thuê được, chiếm một thứ hạng rất rất tốt trong hàng ngũ xạ thủ của quân đội.
Khoảng thời gian từ khi anh ta rút súng ra cho tới khi nhằm chuẩn về phía Ngụy Tuấn bên kia tổn không quá một giây đồng hồ.
Trong không trung, một tia sáng xẹt qua, sấm sét còn chưa vang lên mà tiếng súng lại vang lên trước.
“Đùng!”