Giờ phút này, Lương Mạnh Ngôn đã không còn để ý gì tới đứa con trai đã chết của mình.
Cả trái tim của ông ta đang kịch liệt co rút lại.
Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?”
Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, thực sự vô cùng hoang đường.
Rõ ràng bọn họ đã vây bắt toàn thành phố Cửu Nam rồi.
Tại sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mọi chuyện đã bị đảo lật tình hình như vậy.
Bây giờ, cả đám người Lương Mạnh Ngôn giống như một chú rùa nhỏ, bọ người khác nhét vào trong một chiếc bình.
Lúc này, bên ngoài biệt thự của nhà họ Viễn, mưa đổ rào như trút nước.
Hàng trăm chiếc xe ùn ùn kéo đến vây quanh biệt thự nhà họ Viễn.
Trong những người đó, chủ yếu đến từ thành phố Bình Minh và thành phố Cửu Nam.
Chia thành hai đội do Lý Minh của thành phố Bình Minh và Trần Hùng của thành phố Cửu Nam dẫn đầu.
Đồng thời, các dòng họ khác ở tỉnh thành vẫn ở lại chỗ cũ để canh giữ và tiêu diệt đám người của Lương Mạnh Ngôn.
Bọn họ cũng phải ra những thuộc hạ chủ lực chạy tới biệt thự của nhà họ Viễn.
Tối nay, chính là ngày cuối cùng của Bắc Giang Vương – Lương Mạnh Ngôn.
Cái bẫy này, chính là vào ngày đó ở Vọng Lâu, Ngụy Tuấn đã hỏi Viễn Trọng Chi.
Lần này nên đối phó với Bắc Giang Vương như thế nào.
Viễn Trọng Chi đã trả lời Ngụy Tuấn rằng: “Bắt rùa chui vào bình.”
Nhưng mà, lúc ấy Viễn Trọng Chi nói không chỉ muốn rùa tự chui vào bình, còn nói muốn đốt cháy biệt thự của nhà họ Lương.
Vì vậy, đây cũng chỉ được nửa hiệp mà thôi.
Nửa hiệp sau, sẽ càng thêm kịch tính.
Trong đại sảnh nhà họ Viễn, tất cả đám người bên nhà họ Lương đều như rơi vào hố băng.
Kiểm Si đã cầm chặt kiếm trong tay, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Lương Mạnh Ngôn đứng lên, căm giận nhìn đối diện vào Trần Hùng và Viễn Quân Dao: “Tất cả những chuyện này đều do mày làm ra sao?”
“Không phải tôi, là Viễn Vương.”
Trần Hùng cười nói: “Viễn Vương nói mấy năm nay Bắc Giang mấy người phát triển hùng mạnh như mặt trời buổi trưa.
Thế lực quá lớn mạnh, nếu như trực tiếp đánh với mấy người sẽ không có khả năng thắng cuộc, vì vậy phải chia tách các người ra để đánh.
“Cái gì?”
Lương Mạnh Ngôn hoàn toàn không tin nổi, cười lớn lên: “Bây giờ Viễn Trọng Chi chỉ là một tên tù binh.
Làm sao ông ta có thể đưa ra được cái bẫy này cơ chứ?”
“Tỉnh táo lại đi, mau bảo những người bên ngoài giải tán đi.
Bằng không, tạo để khiến cho cả Viễn Trọng Chi và Ngụy Tuấn phải chết.”
Lúc này, Lương Mạnh Ngôn cảm thấy rất vui mừng vì lúc trước mình không giết chết Viễn Trọng Chi và Ngụy
Tuấn, như vậy tối nay mới có thể khiến cho cả hai chết không thể nghi ngờ.
Chỉ cần có Viễn Trọng Chi và Ngụy Tuấn trong tay thì bọn họ không cần sợ gì cả.
Nhưng mà, lúc này Trần Hùng lại cười vang lên.
Anh lấy ra điện thoại di động, sau đó thông qua zalo phát một video.
Sau đó, Trần Hùng liền ném điện thoại di động cho Lương Mạnh Ngôn, nói: “Ông nhìn xem đối phương là ai?”
Trong lòng Lương Mạnh Ngôn run lên, theo bản năng nhìn vào màn hình điện thoại mà Trần Hùng ném tới.
Khi thấy hình ảnh video trên đó, cả người Lương Mạnh Ngôn kích động tới mức co rút.
“Viễn Trọng Chi, ông … “Hài dà, Lương Mạnh Ngôn, ông cũng thật là biết hưởng thụ đó.
Ông lại dùng da cọp để bọc ghế nữa chứ.
Nhưng mà con cọp là động vật cần được bảo vệ đó nhé.
Ông lại săn giết như vậy thì là phạm pháp rồi.”
“Đến ngày mai, tôi sẽ tới đồn công an báo cáo ông, nhất định ông sẽ phải ngồi tù.
Lương Mạnh Ngôn trợn to cặp mắt lên, gân xanh trên trán lộ ra thành từng mảng.
Ông ta hoàn toàn không dám tin đây là sự thật.
Vốn tưởng rằng Viễn Trọng Chi đã trở thành tù binh.
Nhưng lúc này ông ấy lại đang ở biệt thự của nhà họ Lương.
Ông ấy đang ngồi trên ghế của Bắc Giang Vương, nói chuyện vui vẻ qua điện thoại.
Đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? “Lương Mạnh Ngôn, ông xong đời rồi.” Video bên kia truyền tới giọng cười ha ha to của Viễn Trọng Chi: “Phía sau biệt thự của ông đang bốc cháy đó.
Lương Mạnh Ngôn đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Không chỉ mỗi ông ta không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay cả Kiếm Si và Châu Xung, cũng vô cùng rối trí vfa hoang mang.
Tình thế đã hoàn toàn thay đổi, khiến cho đầu óc của bọn họ trở nên trống rỗng và hoang mang.
Chuyện này thật hoang đường.