Nói xong, Kiếm Si mặc kệ Lương Mạnh Ngôn có đồng ý hay không trực tiếp kéo ông ta đi, anh ta vung kiếm mở ra một con đường máu hướng về cửa lớn của biệt thự nhà họ Viễn.
Mà lúc này Lý Tuyết Phong và Châu Xung vẫn đứng yên không nhúc nhích, sau vài phút bất động, Lý Tuyết Châu từ từ xoay người hỏi Châu Xung: “Anh, Vương Yên thật sự bị Lương Siêu hại chết sao? Anh hai có thật sự đã phản bội chúng ta không?”
“Tôi không biết.”
Bây giờ tâm trạng Châu Xung vô cùng loạn, hơn nữa còn rất phiền muộn.
Anh ta nhìn Lương Mạnh Ngôn đang được Kiếm Si bảo vệ để rời khỏi nơi này.
Lúc ông ta chạy trốn, đến một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn hai người bọn họ.
Lúc này, lòng Châu Xung không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, mấy chục năm qua người anh cả mà anh ta luôn một mực kính trọng thực sự là loại người như vậy sao?
Châu Xung thật sự không biết mà bây giờ anh ta cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
“Cậu tám, chúng ta đi thôi, chúng ta thua rồi.”
Nói xong, Châu Xung cầm đạo vung lên, anh ta cùng Lý Tuyết Phong không ngừng chém chém giết giết chạy về phía cổng lớn của biệt thự nhà họ Viễn.
“Thầy, con chịu hết nổi rồi, con có thể tham gia không?”
Nhìn hai nhóm người ngoài kia đang đánh nhau vô cùng kịch liệt, Trần Đại Lực không thể ngồi yên được nữa.
“Đi đi.”
Trần Hùng vừa phất tay, Trần Đại Lực như một con tê giác xông thẳng ra ngoài.
Sau đó, Trần Hùng nói với Khôi Huy Thiệu đang đứng bên cạnh: “Viễn Vương muốn giữ lại hai người Châu Xung và Lý Tuyết Phong, cậu đi bắt sống lại người họ về đây!”
“Vâng.”
Khôi Huy Thiệu gật đầu, anh ta lao ra ngoài với một thành viên khác của hang sói.
Trần Hùng nhàn nhã ngồi trên ghế, anh thích thú ngắm nhìn cảnh máu chảy đầu rơi trước mắt.
Bên cạnh là Viễn Quân Dao, cô ta đã đứng ở đó từ lâu.
Thật ra cho đến tận bây giờ, cô ta vẫn chưa hiểu mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào.
Chuyện này không thể trách đầu óc Viễn Quân Dao ngu ngốc, thật ra cô ta là một cô gái thông minh, chẳng qua việc này có quá nhiều tình tiết phức tạp.
Lúc này, biệt thự nhà họ Viễn đã trở nên vô cùng hỗn loan.
Không thể không công nhận đội quân tinh nhuệ của Lương Mạnh Ngôn thật sự rất lợi hại.
Dù đã hạ được một phần lớn nhưng những người còn sót lại cũng không dễ dàng đối phó.
Lúc này, có khoảng năm mươi người đang ra sức hộ tổng Lương Mạnh Ngôn bỏ trốn, bọn họ đang cố gắng tạo ra một con đường thoát thân cho ông ta.
Cơn mưa lớn vẫn không ngừng đổ xuống, nó giống như là đang tẩy rửa cho vùng đất địa ngục trần gian này.
Lương Mạnh Ngôn nhìn Kiểm Si đang cố gắng bảo vệ ông ta chạy đến phía cổng lớn, lại nhìn đến thuộc hạ của mình từng người từng người lần lượt ngã xuống, trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác chua xót, lòng đau như cắt.
Những người này tất cả đều do ông ta tạo nên, ông ta đã tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian, tâm huyết mới có thể bồi dưỡng được, vậy mà lúc này tất cả lại sắp kết thúc rồi.
“Ở lại trên rừng, không lo không có củi đốt.
Mặc dù thời đại của chúng ta đã chấm hết rồi nhưng mà chỉ cần giữ lại được tính mạng thì nhất định sẽ có lúc tái thế” Nhưng trong quá khứ có bao nhiêu vị vua sau khi vứt bỏ giang sơn còn có thể xoay mình trở dậy? “Viễn Trọng Chi, ông ra tay quá tàn độc rồi.” Lương Mạnh Ngôn ngửa mặt lên trời kêu gào, ngay sau đó ông ta phun ra một ngụm máu tươi.
Trên con đường ngoài phố, khắp nơi đâu đâu cũng toàn là người, ai nấy cũng cầm trong tay một vật dùng để chém giết.
Tối nay nhất định sẽ là một đêm gió tanh mưa máu.
Cách đó không xa có một chiếc xe SUV đang đứng đợi, Kiểm Si nắm chặt thanh kiếm trong tay, anh ta vừa đánh giết vừa giúp Lương Mạnh Ngôn tiến về chiếc xe với tốc độ nhanh nhất.
Không ít người xông lên ngăn cản nhưng tất cả đều chết dưới thanh kiếm của Kiếm Si, bọn họ không thể nào cản được anh ta.
Từ trong biệt thự của nhà họ Viễn đi đến chỗ này thật ra chỉ có vài chục mét nhưng số người bỏ mạng dưới tay của Kiếm Si đã không thể đếm xuể.
Từ lâu Bắc Giang Kiếm Si đã nổi tiếng với tài dùng kiếm của mình, bây giờ mọi người đã được chứng kiến, quả thực là danh bất hư truyền.
Anh ta chính là người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất.