Bốp…
Lý Cường giơ tay lên tát thẳng vào mặt Lưu Ánh Nguyệt.
Trong nháy mắt, trên mặt bà đã in năm dấu tay đỏ tươi.
Lưu Ánh Nguyệt lập tức trợn mắt ngẩn người.
Bà không ngờ Lý Cường lại dám ra tay với một người phụ nữ như thế.
“Thứ súc sinh không bằng loài cầm thú này, cậu có tật giật mình rồi chứ gì? Tôi liều mạng với cậu hôm nay luôn.
” Lưu Ánh Nguyệt nói xong lập tức lao về phía Lý Cường như bệnh nhân tâm thần.
Nhưng Lý Cường lại nở nụ cười kì quái lùi lại phía sau và sau lưng ông ta là hai tên cao to lực lưỡng đột ngột xuất hiện.
Bốp…
Một người trong đó giơ chân lên đạp thẳng vào bụng Lưu Ánh Nguyệt, bà khom lưng lại ôm bụng và cảm thấy nó đang co rút lại vì đau đớn.
Người đó chỉ tay vào mặt Lưu Ánh Nguyệt mắng: “Thứ đàn bà không có văn hóa này, bà cút ngay cho tôi! Nếu không cẩn thận tôi giết chết bà đấy!”
Lưu Ánh Nguyệt sợ lắm, nhìn là thấy hai người đó không phải thứ dễ chơi, chẳng khác gì thứ đầu gấu sống bờ sống bụi ngoài đường.
Và những gì bà nghĩ đều đúng cả, Lý Cường nhận hối lộ của Lâm Tú Minh rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Ngọc Ngân.
Ông ta biết chắc sẽ có người đến nhà mình gây chuyện nên đã dùng tiền và các mối quan hệ của mình để thuê hai người canh cửa này về nhà.
Quả nhiên bây giờ hai người đó đã có dịp hành động.
Lý Cường châm điểu thuốc lá trong tay, đắc ý cười khẩy nhìn Lưu Ánh Nguyệt.
“Mẹ nó chị là cái thá gì mà dám chạy đến chỗ tôi hoạch hỏi này kia? Cũng không sợ nói thẳng cho chị biết, tôi chính là người đổ oan cho con gái cưng Ngọc Ngân nhà chị đó!”
“Chị làm gì được tôi nào? Chị nhào tới đây cắn tôi chắc?”
“Tôi liều mạng với cậu!” Gân xanh trên đầu Lưu Ánh Nguyệt cứ giật giật, dù bà rất sợ hai tên cao to lực lưỡng trước mặt nhưng bà có thể bất chấp hết tất cả mọi thứ vì con gái mình.
Bà vừa mới lao tới thì một kẻ giữ cửa đã giơ chân lên đạp.
Nhưng có một bóng người đã lướt nhanh đến chắn trước mặt Lưu Ánh Nguyệt.
Anh giơ tay nắm lấy mắt cá chân kẻ giữ cửa cho Lý Cường và bóp thật mạnh.
Răng rắc, mắt cá chân của người đó đã bị bẻ gãy dễ dàng như thế đấy.
Người đó hét lên thật to, ngã ầm xuống nền đất.
“Dám đánh cả mẹ tôi ư, anh nghĩ mình có bao nhiêu cái mạng?”
“Trần Hùng?” Lưu Ánh Nguyệt giật mình hoảng hốt nhìn Trần Hùng: “Sao cậu lại ở đây thế?”
Trần Hùng quay đầu sang mỉm cười nhìn mẹ vợ nhà mình, thấy vết bàn tay đỏ ửng trên mặt bà ấy lập tức sôi máu điên tiết lên.
“Mẹ cứ đứng yên đây đừng nhúc nhích nhé, con sẽ trả đũa lại cho mẹ.
Hôm nay chúng ta sẽ đòi lại sự công bằng cho Ngọc Ngân.
”
Lưu Ánh Nguyệt ngạc nhiên, bà hoàn toàn không ngờ Trần Hùng sẽ xuất hiện ngay sau lưng.
Hơn nữa khi nhìn về phía Trần Hùng thì bà lại chợt phát hiện thấy đứa con rể này có vẻ ghê gớm hơn mình nghĩ.
Đây… Có phải là đứa con rể ăn xin nhà bà không?
“Cẩn thận…”
Bấy giờ một tên cao lớn khác đột nhiên lấy ra một con dao găm lao đến chỗ Trần Hùng khiến Lưu Ánh Nguyệt vã mồ hôi lạnh.
Trần Hùng nghiêng người né và trở tay nắm được cổ tay của người đó.
Phập, con dao đó quay ngược lại đâm vào cánh tay của người kia.
Tiếng la hét như heo bị chọc tiết vang lên, Lưu Ánh Nguyệt tròn mắt ngơ ngác, từ khi nào con rể bà lại đánh đấm ghê thế này?
Hơn nữa khi anh trở nên hung hãn thì chẳng khác gì một con thú hoang khát máu.
Sau hai cú đấm thì cả hai tên cao lớn kia đều nằm dài dưới mặt đất, Trần Hùng bước vào nhà và nhìn Lý Cường với ánh mắt lạnh lẽo như băng khiến ông ta nổi hết cả da gà.
“Cậu… Thằng ăn xin này, cậu muốn làm gì?
“Lúc nãy ông đã dùng cái tay nào đánh mẹ tôi?”
“Cậu… Cậu lập tức cút khỏi nhà tôi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
“Không nói chứ gì? Thế thì tôi sẽ đánh gãy hết cả hai tay ông.
”