Bảy mươi tỷ.
Đối với nhà họ Lâm, gia tộc mà toàn bộ gia sản vỏn vẹn chỉ có chưa đến hai trăm triệu mà nói, bảy mươi tỉ này, chắc chắn là một khoản tiền lớn.
Nếu như trong thời gian ngắn buộc phải xoay sở số tiền này, chắc chắn là điều không thể nào.
Chỉ trong nháy mắt, dường như Lâm Danh Sơn đã già đi nhiều tuổi hơn so với bình thường.
Ai mà có thể ngờ được, chỉ mới mấy ngày trước thôi tập đoàn Hiển Lâm của ông ta vẫn làm ăn tốt đẹp, mà nhanh như thế, đã bị đạp đổ xuống đất.
Lâm Phượng Dung nói: “Nếu không, chúng ta tìm Ngọc Ngân về đi.
Chỉ cần cô ta trở về, việc hợp tác giữa chúng ta và tập đoàn nhà họ Tôn sẽ trở lại bình thường thôi!”
“Không được!”
Lâm Tú Minh, người từ nãy tới giờ chỉ đứng lặng một bên không nói gì đột nhiên bộc phát: “Tất cả những chuyện này đều là do con quỷ Lâm Ngọc Ngân gây ra, mục đích của cô ta chính là muốn nhìn thấy nhà họ Lâm chúng ta nhà tan cửa nát.”
“Người phụ nữ lòng dạ độc ác như rắn rết kia, cho dù nói gì cũng không thể mời cô ta quay trở về đâu.”
Toàn bộ nhà họ Lâm đều chìm vào sự trầm mặc.
Nếu như là trước kia, bọn họ nhất định sẽ nghe theo lời của Lâm Tú Minh mà làm, nhất định sẽ chà đạp Lâm Ngọc Ngân không chịu buông tha.
Nhưng hiện tại lại chẳng có ai phối hợp theo.
Bọn họ cũng đâu phải kẻ ngốc, ai là người đã khởi xướng việc này, trong đầu mỗi người đều đã có đáp án.
Chỉ là, hiện tại nhà họ Lâm đã bị đẩy đến đường cùng, mà người duy nhất có thể giúp cho bọn họ trở về từ cõi chết, ngoại trừ Lâm Ngọc Ngân thì chỉ có Lâm Tú Minh mà thôi.
Thế nên, hiện tại những người chỉ như những ngọn cỏ nhỏ ven tường giống bọn họ nào dám đắc tội với ai nữa.
“Tú Minh, nếu không mời Ngọc Ngân về đây, vậy con còn có cách gì sao?”
Bác cả Lâm Văn Dương nói: “Nếu không con nhờ Gia Bảo nghĩ cách xem.
Nhà họ Trương của nó lớn như vậy, có thể hỏi mượn nhà nó một ít tiền cho chúng ta được không?”
Lâm Tú Minh do dự một hồi rồi lấy điện thoại ra.
Nhưng cô ta còn chưa kịp gọi đi thì Trương Gia Bảo đã tới.
“Gia Bảo, con tới rồi à.”
“Đúng lúc chúng tôi có việc muốn tìm con thương lượng.”
Một đám người nhà họ Lâm nhiệt tình hoan nghênh, dường như đã coi anh ta trở thành Đấng Cứu Thế.
Đương nhiên Trương Gia Bảo biết rõ hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Lâm, hơn nữa trước khi đến đây anh ta cũng đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.
Muốn nhà họ Trương anh ta nôn ra bảy mươi tỷ giúp cho nhà họ Lâm vượt qua gian khó, sao có thể chứ?
Thà bỏ ra bảy mươi tỷ mua mảnh đất Bình Nam của nhà họ Lâm kia có khi còn hợp lý hơn.
Chỉ là công xưởng của nhà họ Lâm chủ yếu đều tập trung ở mảnh đất Bình Nam.
Mảnh đất ấy, có lẽ chính là mảnh đất nên móng của nhà họ Lâm.
Nếu như cả cái nên móng cũng mất rồi thì nhà trọ Lâm cũng tiêu tàn.
Mảnh đất này ít nhất cũng đáng giá một trăm bảy mươi tỷ.
Nếu như nhà họ Trương nói muốn dùng bảy mươi tỷ để mua lại mảnh đất này, có lẽ người nhà họ Lâm sẽ đánh cho Gia Bảo một gậy chết ngay tức khắc.
Vì vậy anh ta không thể không đổi cái khác.
“Ông nội, chú… Mọi người đừng quá lo lắng.
Chuyện của nhà họ Lâm con đã biết rồi.”
“Con nhỏ Lâm Ngọc Ngân thật chẳng đáng là người nhà, mà chẳng qua chỉ là một thứ vong ơn bội nghĩa, vậy mà lại dám làm ra ra chuyện bội bạc như vậy.”
Lâm Danh Sơn run rẩy nói: “Gia Bảo à, bây giờ có nói cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Thực sự là ông đã nhìn lầm thứ nghiệt súc Lâm Ngọc Ngân kia rồi.”
“Hiện tại nhà họ Lâm chúng ta chỉ cân một số tiền bảy mươi tỷ để giải quyết vấn đề khó khăn hiện tại.
Con xem nhà họ Trương các con có thể cho chúng ta mượn trước được không?”
“Con yên tâm, tới lúc đó nhà họ Lâm chúng ta tuyệt đối sẽ không tính thiếu một phần lãi của nhà các con.”
Trương Gia Bảo vội vàng nói: “Ông nội, ông yên tâm đều là người một nhà cả.
Nếu như nhà trọ Lâm có gì khó khăn, Trương Gia Bảo con tất nhiên sẽ không ngại ra tay giúp đỡ đâu ạ.