Mà lý do Phàn Viết Quảng mời những ngôi sao lớn ký hợp đồng với Ngọc Thanh kia đến Đại Hưng Thịnh, mục đích chắc chắn là dùng để lừa gạt những thiếu nữ không biết gì.
Dù sao trong buổi concert lúc đó thì Ngọc Thanh cũng công ty ngoài duy nhất có cơ hội quảng cáo trong concert, điều này cũng đủ chứng minh quan hệ giữa Ngọc Thanh và Đại Hưng Thịnh.
Bởi vậy, Phàn Viết Quảng nói như vậy có độ tin cậy rất cao.
Quả nhiên, Phàn Viết Quảng đổi giọng nói: "Cô Ngọc, làm nhà thiết kế vô vị biết bao nhiêu, một năm làm mệt muốn chết mà có thể kiếm được mấy đồng tiền?" "Cô Ngọc, cô có hứng thú làm người mẫu của công ty chúng tôi không?" "Người mẫu?" Lâm Ngọc Ngân ngơ ngác một lúc.
"Không sai, với điều kiện của cô thì hoàn toàn có thể làm người mẫu thời trang cho công ty chúng tôi, hơn nữa tôi có thể đảm bảo với cô rằng, chỉ cần cô làm tốt thì chắc chắn sau này sẽ có cơ hội được đứng chung sàn với siêu sao quốc tế.
"Thậm chí, công ty chúng tôi còn có thể rèn luyện cô trở thành siêu sao quốc tế.
Lúc này Lâm Ngọc Ngân đã nổi giận đùng đùng, nếu như không dùng loại phương pháp này đến công ty thị sát, thật sự cô không nghĩ tới chi nhánh của Ngọc Thanh thế mà lại chướng khí mù mịt như vậy.
Lâm Ngọc Ngân đang muốn nổi giận thì Phần Viết Quảng ở đối diện đột nhiên móc ra một cái máy quay phim từ dưới ngăn kéo rồi nhắm ngay vào Lâm Ngọc Ngân.
"Anh làm gì vậy?"
Sắc mặt Lâm Ngọc Ngân trầm xuống, gần như là dùng một giọng quát lớn để chất vấn.
Mà tên Phàn Viết Quảng kia lại cười tủm tỉm nói: "Cô Ngọc, tôi thấy cô còn trẻ như vậy, chắc chắn là vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu phải không" "Loại sinh viên mới ra trường như cô thế này không hiểu gì cả, muốn trở nên nổi bật là rất khó, có điều cô Lâm à, tôi có thể cho cô một con đường tắt"
Lâm Ngọc Ngân đã tốt nghiệp đại học được sáu bảy năm rồi, nhưng dung mạo của cô xinh đẹp, bảo dưỡng cũng tốt, cho nên trông vẫn như hoa như ngọc, giống như thiếu nữ nụ hoa chớm nở.
"Anh có ý gì?" "Hê hê."
Phàn Viết Quảng vừa cười xấu xa vừa mở máy quay phim: "Cô Lâm, cô học thiết kế nên chắc chẳng biết rất rõ công ty thời trang có móc nối với người mẫu minh tinh, mà Ngọc Thanh chúng tôi bây giờ là công ty lớn số một số hai ở Tam Giang, thậm chí là toàn bộ miền Nam.
"Tiếp theo đây, chỉ cần cô làm theo chỉ dẫn của tôi, tôi đảm bảo sẽ giúp cô một bước lên mây, đỡ phải phấn đấu hai mươi năm." "Khốn kiếp."
Cuối cùng Lâm Ngọc Ngân vẫn bùng nổ, đi theo bên cạnh Trần Hùng lâu rồi nên trên người Lâm Ngọc Ngân cũng đã sớm nhiễm mấy phần khí phách của Trần Hùng.
Huống chi bây giờ Lâm Ngọc Ngân cũng đã không còn là người phụ nữ nhẫn nhục chịu đựng, chịu hết mọi ức hiếp như một năm trước nữa, bây giờ cô là tổng giám đốc của công ty lớn, là một người phụ nữ mạnh mẽ độc lập.
"Anh to gan quá nhỉ, chỉ là một trưởng phòng nhân sự mà cũng dám chơi quy tắc ngầm với những cô gái ứng tuyển, ai cho anh lá gan đó?" Trong phút chốc này, Phàn Viết Quảng cũng bị loại khí thế mạnh mẽ này của Lâm Ngọc Ngân chấn áp.
Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng cô gái này vừa rồi trông còn dịu dàng gợi cảm yếu đuối, tại sao lại đột nhiên trở nên bá đạo mạnh mẽ như vậy.
Mà lúc này đây, Lâm Ngọc Ngân đã lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Minh Vũ.
Giọng điệu của Lâm Ngọc Ngân nghe vô cùng phẫn nộ, thậm chí từ khi Lâm Ngọc Ngân thành lập Ngọc Thanh đến nay, cô chưa từng tức giận với nhân viên trong công ty như vậy, cho dù là lần trước thần trang Ngọc Thanh do đoàn đội của cô thiết kế ra bị Lâm Tú Minh trộm đi, cô cũng chưa từng phẫn nộ như bây giờ.
Cô có thể giao chi nhánh của Ngọc Thanh ở tỉnh thành cho Lâm Minh Vũ quản lý chứng tỏ cô rất công nhận và tin tưởng Lâm Minh Vũ, nhưng không ngờ rằng, Lâm Minh Vũ lại tuyển loại người này vào làm trưởng phòng nhân sự của công ty, làm sao Lâm Ngọc Ngân có thể không tức giận chứ..