Vừa dứt lời, cả đại sảnh đều rơi vào yên lặng.
Kiều Tiết Dũng vô thức nhìn về phía ều Tiết Thanh ở phía bên kia.
Kiều Tiết Thanh cau mày, nhưng trong lòng của anh ta lại khẽ lộp bộp.
Chính anh ta là người sai Kiều Tiết Dũng đi giết Sơn Dương.
Sở dĩ anh ta làm như vậy cũng không phải chỉ vì lo lắng nhà họ Kiều sau này phải nuôi dưỡng Sơn Dương.
Nhà họ Kiều cũng chẳng thèm để ý chút tiền nhỏ ấy để nuôi Sơn Dương.
Chỉ là anh ta muốn sử dụng cách này coi như phép thử cuối cùng để thử xem thái độ của Kiều Tiết Dũng đối với anh ta như thế nào.
Tuy rằng cậu ta chỉ là một kẻ vô dụng, là một đứa con hoang, thế nhưng dù sao cậu ta cũng là cậu hai của nhà họ Kiều.
Kiều Tiết Thanh là người tinh tế, hơn nữa anh ta có chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cho nên anh ta không cho phép vị trí người thừa kế nhà họ Kiều của mình bị uy hiếp được.
Cho dù khả năng đó chỉ có một phần nghìn thì anh ta cũng không thể chấp nhận được.
Cho nên anh ta phải thông qua chuyện này để xem thái độ cuối cùng của Kiều Tiết Dũng như thế nào.
Kiều Tiết Dũng giết Sơn Dương, như vậy sau này địa vị của cậu ta ở nhà họ Kiều sẽ lại càng thấp hơn, còn hiện tại nếu như cậu ta dám khai anh ta ra thì điều này chứng tỏ người này có uy hiếp đến Kiều Tiết Thanh.
Còn nếu như cậu ta không khai anh ta thì Kiều Triết Thanh có thể hoàn toàn yên tâm về cậu ta.
Vì vậy, cậu ta chỉ có thể là một con chó không có tính cách và suy nghĩ gì.
Là chó thì đương nhiên chẳng có chút uy hiếp nào đến anh ta rồi.
Lúc này, khi Kiều Tiết Dũng nhìn phía anh ta chỉ trong nháy mắt thì Kiều Tiết Thanh cũng cảm thấy có chút lo lång.
“Chính anh Sơn Dương bảo con giết anh ấy.
Lời này khiến cho cả Kiều Tiết Thanh và Kiều Tùng
Châu vô cùng ngạc nhiên.
Tóm lại là Kiều Tiết Dũng không thể nào khai ra Kiều Tiết Thanh được, thế nhưng cậu ta lại lựa chọn trả lời vấn đề theo cách mà Kiều Tiết Thanh không bao giờ nghĩ tới.
Kiều Tùng Châu cau chặt mày, sự tức giận trên mặt của ông ta càng tăng hơn: “Mày nói linh tinh gì đấy, Sơn dương vẫn luôn bị hôn mê nên làm sao có thể để mày giết nó được, hơn nữa cho dù nó có tỉnh lại thì tại sao lại muốn chết chứ?”
Vừa dứt lời, Kiều Tùng Châu lại tiếp tục quất thêm một roi lên người của Kiều Tiết Dũng, trên người của cậu ta lại xuất hiện thêm một vết máu nữa.
Cậu ta cuộn người ở trên mặt đất, cả người run lên vì lạnh, trông giống y như một con chó.
“Anh Sơn Dương đã tỉnh lại, vốn dĩ con muốn tới thăm anh ấy một lát.” “Thế nhưng anh ấy lại nói anh ấy sống khổ sở quá, sống không bằng chết, thậm chí ngay cả tự sát cũng không làm được cho nên anh ấy muốn con làm giúp, để cho em giết anh ấy.
Chỉ trong nháy mắt, ngay cả Kiều Tùng Châu cũng trầm mặc, còn trong lòng của Kiều Tiết Thanh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thậm chí bọn họ cũng không rõ rốt cuộc lời của Kiều Tiết Dũng là thật hay giả.
Bởi vì nếu như thật sự lúc đó Sơn Dương đã tỉnh thì một người cao thủ như anh ta biết được cuộc sống sau này của mình chỉ có thể duy trì được bằng dinh dưỡng.
Rất có thể anh ta sẽ nói ra những lời như vậy, quả thật dáng vẻ hiện tại này của anh ta chính là sống không bằng chết.
“Những gì mày nói đều là thật chứ?”
Sau khi Kiều Tùng Châu tỉnh táo lại thì sự thô bạo trên người của ông ta cũng bớt đi rất nhiều.
“Thật, đều là thật cả.
Cha, con không dám lừa cha
đâu.” Kiều Tiết Dũng cuộn mình trên mặt đất, cả người run ray.
Kiều Tùng Châu xoay người nhìn về phía Kiều Tiết Thanh, nói: “Con thấy sao?”
Trong lòng của Kiều Tiết Thanh lộp bộp, vội vàng nói: “Con cảm thấy chuyện này cũng khá giống với cách làm việc của anh Sơn Dương, chắc hẳn em trai không nói dối đầu.
Kiều Tổng Đường ném chiếc roi trong tay sang một bên: “Đưa nó tới bệnh viện đi, bị thương ngoài da một tí như thế mà cũng không chịu được, như thế làm sao mà thành ngọc được."
Nói xong, Kiều Tùng Châu vội vàng đi ra ngoài..