Mà vào lúc này, đám người Vương Đại Nam đều há hốc mồm.
Lâm Ngọc Ngân đã mua lại xưởng may Sơn Hưng.
Vậy cũng có nghĩa là xưởng may Sơn Hưng chính là công ty mới của Lâm Ngọc Ngân.
Vừa rồi bọn họ còn ầm ĩ muốn đến công ty mới của Lâm Ngọc Ngân để làm người tham gia xây dựng công ty từ ban đầu.
Nhưng hiện giờ, mọi thứ đều thật mỉa mai và nực cười.
“Chúng tôi không xin nghỉ việc nữa!”
Vương Đại Nam là người đầu tiên xông lên, nói: “Cô Ngân, vừa rồi có chút hiểu nhầm, cô đừng để trong lòng.”
“Tôi là Vương Đại Nam, là Quản đốc phân xưởng của xưởng may này, là nhân viên lâu năm rồi, tuyệt đối đáng tin!”
“Tôi bằng lòng ở lại tiếp tục làm việc.
Về tiền lương thì không gấp ba như của Giám đốc Vũ, giống như công nhân viên bình thường, gấp hai là được.”
Nói xong, Vương Đại Nam liền dùng vẻ mặt mong đợi nhìn Lâm Ngọc Ngân.
“Làm người đừng như Lâm Tú Minh quá!” Vương Đại Nam lộ ra vẻ mặt không hiểu gì.
Lâm Ngọc Ngân chỉ về phía của lớn của xưởng may: “Cút.
Ngay bây giờ cút đi cho tôi, có thể cắt được xa bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu cho tôi!”
“Loại nhân viên vừa không có phẩm giá vừa không có biết điểm dừng như anh, tôi có thể rất nghiêm túc nói cho anh biết.”
“Bắt đầu từ bây giờ, không chỉ công ty của Lâm Ngọc Ngân tôi không thuê anh.”
“Tất cả các doanh nghiệp có hợp tác với công ty tôi ở cả Thành phố Bình Minh này cũng sẽ không thuê anh!”
Từ lúc quen biết với Lâm Ngọc Ngân đến giờ, đây là lần đầu tiên Trần Hùng nhìn thấy khí thế mạnh mẽ này của Lâm Ngọc Ngân.
Lâm Ngọc Ngân của trước đây quá yếu đuối.
Anh âm thầm nở nụ cười ở trong lòng, xem ra, cô nhóc này cũng đã bắt đầu học được cách tự mình trưởng thành rồi.
Tốn hết cả một ngày, Lâm Ngọc Ngân và Lâm Danh Sơn đã hoàn thành tất cả thủ tục chuyển giao.
Xưởng may Sơn Hưng chính thức đứng tên Lâm Ngọc Ngân.
Mà toàn bộ thiết bị, nhân công trong xưởng và các loại giấy phép đều đã sẵn có.
Chỉ mất thời gian mấy ngày là công ty có thể chính thức đi vào hoạt động.
Hơn nữa, trong tay Lâm Danh Sơn có những nhân viên cũ xuất sắc như Đặng Văn Vũ giúp đỡ, hoàn toàn có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức cho Lâm Ngọc Ngân.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, buổi tối, Lâm Ngọc Ngân mời toàn thể công nhân viên ăn tối, coi như là để người làm bà chủ mới như cô làm quen với những công nhân viên bên dưới.
Trong bữa tiệc, Lâm Ngọc Ngân khó mà từ chối lời mời nồng nhiệt của mọi người, đã uống một chút rượu.
Cho nên lúc trở về, là do Trần Hùng lái хе.
“Trần Hùng, em thật sự không ngờ sẽ có một ngày em cũng có thể trở mình, tự làm bà chủ ở công ty của chính mình.”
“Tất cả những chuyện này, em đều phải cảm ơn anh.”
“Em cảm thấy từ sau khi anh xuất hiện, quỹ đạo của cuộc đời em hình như đã hoàn toàn thay đổi so với trước đây.”
“Em từng cảm thấy cả thế giới này đều chỉ bao gồm hai màu đen và trắng.
Nhưng hiện giờ, em đã lại nhìn thấy màu sắc.”
Có lẽ tửu lượng của Lâm Ngọc Ngân không tốt lắm, vốn đĩ cô cũng chẳng uống bao nhiêu mà đã thấy có chút say rồi.
“Trần Hùng, anh biết không? Vừa rồi, lúc ăn tối, ông Tư, giám đốc xưởng Vũ và những nhân viên lâu năm đó đã cho em cảm nhận được sự ấm áp.”
“Thật đó.
Ở Tập đoàn Hiển Lâm, đã lâu lắm rồi em không cảm nhận được cảm giác ấm áp đó nữa.”
“Nghĩ đến sau này có thể làm việc cùng họ, em thật sự rất vui.”
Trên gương mặt Trân Hùng vẫn luôn mang theo nụ cười, anh không trả lời, yên lặng lắng nghe Lâm Ngọc Ngân thổ lộ tâm tình.
“Đúng rồi, giờ đã thành lập công ty mới rồi, chúng ta cũng phải nghĩ một cái tên.”
“Trân Hùng, anh có đề nghị nào hay không? Không có anh thì không có công ty, cho nên em muốn để anh đặt tên cho công ty mới.”
Trần Hùng im lặng suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: “Trong tên của anh có một chữ Hùng, mà trong tên em có mộ chữ Ngân.”
“Vậy hay là chúng ta đặt là…”
“Đặt là gì?”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Ngân mong đợi, dù rằng trong đầu cô đã nổi lên cái tên này.
Nhưng cô vẫn hy vọng Trần Hùng là người đầu tiên nói cái tên này ra.
“Đặt là May mặc Nhược Kim?”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Ngân ngơ ngác, không hiểu.