Hồ Mạc Văn cảm thấy hơi kinh ngạc, vội vàng nói: "Anh Chi, anh phải biết rõ, chuyện này đối với anh mà nói là một cơ hội tốt, ngàn năm có một.
Chỉ một tên Trần Hùng nếu đem so với ngôi vương của Tam Giang thì có là gì chứ?" "Anh Chi là nhân vật kiêu hùng, là người thông minh.
Thế nên, tôi tin anh Chi nhất định sẽ làm ra một lựa chọn sáng suốt." "Ha ha ha ha."
Trong thoáng chốc, tiếng cười của Viễn Trọng Chi tràn ngập phòng khách.
Sau khi cười xong, sắc mặt của Viễn Trọng Chi trực tiếp trở nên xầm xì như trời trong cơn giông bão.
"Tiễn khách.
"Cái gì?”
Sắc mặt Hồ Mạc Văn cũng trầm xuống, lạnh giọng nói: "Viễn Trọng Chi, anh dám cự tuyệt nhà họ Kiều chúng tôi sao?” "Anh cũng biết, nếu hôm nay anh cự tuyệt chúng tôi thì ngày mai anh sẽ trở thành kẻ địch của nhà họ Kiều đấy." "Thì sao?”
Khí phách kiêu hùng trên người Viền Trọng Chi đều hiển lộ: "Đừng nói là nhà họ Kiều các anh, dù là gia tộc quyền thế hạng nhất ở phía nam đứng trước mặt tôi, dù là gia tộc quyền thế ở phương bắc, thậm chí ba vương thành lớn, gia tộc lớn ở Đế Kinh đứng trước mặt tôi đi nữa, thì sao?" "Muốn để Viễn Trọng Chi tôi trở mặt thành thù với Trần
Hùng, không có khả năng đâu!" "Anh có biết tôi và Trần Hùng có quan hệ thế nào không?" "Quan hệ thế nào?" Hồ Mạc Văn hỏi.
Viễn Trọng Chi đáp lời: "Ngày xưa, khi vợ tôi bị bệnh nặng, chính Trần Hùng đã chữa khỏi cho bà ấy!" "Ngày xưa, khi trong tỉnh thành gặp loạn, chính là Trần Hùng giúp tôi bình định lại.
Ngày xưa, khi Bắc Giang đột kích, cũng chính là Trần Hùng giúp tôi bắt được Bắc Giang " "Bây giờ, Trần Hùng và vợ nó nhận vợ tôi làm mẹ nuôi, nó cũng coi là một nửa con trai của tôi rồi.
Nhà họ Kiều các người là cái thá gì mà lại muốn để Viễn Trọng Chi tôi làm chó của các người, đối phó với Trần Hùng.
Con mẹ nó, các người là muốn chết rồi đúng không?"
Lúc này, cảm xúc của Viễn Trọng Chi trở nên hết sức kích động, ông ta thậm chí nhịn không nổi mà văng tục.
"Cút về nói cho chủ nhân đứng sau lưng anh: muốn để Viễn Trọng Chi tôi làm chó cho anh ta, không có khả năng đó đâu." "Nếu anh ta dám động đến một sợi tóc của Trần Hùng thì, con mẹ nó, đừng có trách tôi không khách sáo với anh ta."
Nói xong những lời này, Viễn Trọng Chi phất tay áo một cái "Cút
Thật không hổ là Cửu Nam Vương, lúc này vô cùng khí phách, ngang tàng, khiến cho Hồ Mạc Văn sợ đến run rẩy cả người.
"Viễn Trọng Chi, đừng có rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt.
Nếu anh dám đối nghịch với nhà họ Kiều chúng tôi thì sẽ phải tự chịu diệt vong đấy." "Người đâu.
Viễn Trọng Chi đã không còn kiên nhẫn nữa, ông ra lệnh một tiếng, lập tức có vài tên cao thủ hộ viện của nhà họ Viên vọt vào.
"Sau mười giây, nếu người này vẫn còn ở trước mặt tôi thì giết luôn cho tôi" "Vâng.
Một đám cao thủ hộ viện của nhà họ Viên đều nhìn chằm chằm Hồ Mạc Văn.
Đây cũng không phải là nói đùa.
Sau mười giây, Hồ Mạc Văn mà còn dám đứng ở chỗ này thì đối phương nhất định sẽ không chút do dự mà lấy mạng ông ta.
"Viễn Trọng Chi, anh nhất định sẽ hối hận”
Nói xong câu đó, Hồ Mạc Văn nổi giận đùng đùng rời đi.
Hồ Mạc Văn đi rồi, cơn giận trong lòng Viễn Trọng Chi vẫn chưa hết: "Hừ, nhà họ Kiều ở tỉnh Trung Nhã, các người là cái thá gì chứ? Nếu các người thật sự có gan thì cứ thử đến đất Tam Giang bên này xem.".