Nói xong câu đó, Trần Hùng quay người đi thẳng khỏi căn phòng đó, không hề nấn ná, lề mề.
Đi tới cửa, Kỳ Cùng và Hỏa Phượng vẫn đứng im ở cửa như vậy, giống như hai vị thần canh cửa vậy.
“Bôn Lôi sắp chết rồi, nể tình năm đó ông ta đã đỡ một dao thay mẹ tôi, tôi sẽ không truy cùng giết tận nữa.
Bôn Lôi có thể sống tiếp hay không thì phải còn xem số của ông ta.”
Trần Hùng nói vậy nghĩa là đang nói với Kỳ Cùng và Hỏa Phượng, nhát dao đó chính anh là người đã đâm Bôn Lôi.
Mặc dù Kỳ Cùng và Hỏa Phượng biết rõ tất cả mọi chuyện nhưng cũng không cần phải nói hết ra.
Khuôn mặt Kỳ Cùng và Hỏa Phượng biến sắc, hai người bọn họ lập tức xoay người chạy vào trong phòng.
“Hy vọng chú có thể sống được.”
Trần Hùng nói thầm một câu: “Bên phía bà già kia, cháu nhất định không để cho bà ta tìm được lý do gì để đối phó với chú.”
Nói đến đây, cả người Trần Hùng đằng đằng sát khí: “Nhà họ Trần, nếu mấy người năm lần bảy lượt muốn tìm tới Trần Hùng tôi như vậy mà tôi không đáp lễ thì e rằng không hay lắm phải không?”
Ngày hôm sau, mọi chuyện của nhà họ Kiều ở tỉnh Trung Nhã đã bình thường trở lại, còn Trần Hùng và Viễn Trọng Chi đang chuẩn bị đi máy bay về lại Tam Giang.”
Nhưng sau khi đến sân bay, Trần Hùng không mua vé lên máy bay về Tam Giang mà lại mua một tấm vé về thành phố của tỉnh Thanh ở miền Bắc.
“Trần Hùng, sao tự nhiên cháu lại muốn đi miền Bắc?” Hình như Viễn Trọng Chi nghĩ tới chuyện gì đó rất khác thường nên khuôn mặt vô cùng lo lắng.
“Có một chút chuyện cháu không thể không đi làm.
Nếu không khiến bà già kia phải sợ mất mật thì cháu e rằng sau này tôi không có ngày nào yên.”
“Nhưng bây giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi, lúc trước chú đã nói với cháu rồi, nhà họ Trần là một gia tộc rất lớn ở miền Bắc, không đơn giản như những gì cháu nghĩ đâu.
Nếu hôm nay cháu tự nhiên tới đó, nói không chừng sẽ đem tới càng nhiều phiền toái hơn.
“Không đâu.”
Trần Hùng lắc đầu rồi nói: “Chú Viễn, chú không hiểu nhà họ Trần bằng cháu, cũng không hiểu bà già kia bằng cháu được.”
Viễn Trọng Chi khẽ gật đầu, những gì Trần Hùng nói không sai.
Những gì Viễn Trọng Chi ông ta hiểu được về nhà họ Trần chỉ thông qua những tin đồn, còn Trần Hùng chính là người bước từ nhà họ Trần ra.
Nói như vậy, đương nhiên ông không thể biết rõ về nhà họ Trần bằng Trần Hùng.
“Một mình cháu đi thôi sao?” Viễn Trọng Chi vẫn còn chuyện lo lắng.
“Nếu không thì sao?” Trần Hùng cười ha ha: “Chú cũng nói rồi đấy, đó là nhà họ Trần ở miền Bắc, bây giờ một mình cháu tới đó hay dẫn theo một nghìn người thì ý nghĩa cũng không khác gì nhau.”
“Bởi vì tới cuối cùng cháu có thể bình an quay trở về còn những người khác thì không.”
Nói đến đây, Trần Hùng không muốn tiếp tục nói quá nhiều nữa: “Chú không cần lo lắng đâu chú Viễn, từ trước tới giờ cháu làm việc vẫn luôn chắc chắn.
Chuyện không chắc thắng thì cháu không làm đâu.”
“Vậy cháu cẩn thận một chút.”
Viễn Trọng Chi không nói thêm gì nữa, hai người nói lời chia tay ở sân bay, Viễn Trọng Chi về Tam Giang còn Trần Hùng lại tới thành phố của tỉnh Thanh ở miền Bắc.
Máy bay cất cánh, Trần Hùng ngồi trên máy bay nhìn bầu trời và những đám mây ở bên ngoài, tự nhiên vô số khung cảnh lại hiện lên trong đầu anh.
Mười năm trước, Trần Hùng bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, lang thang ở mấy tỉnh thành rồi cuối cùng lưu lạc đến thành phố Bình Minh làm ăn xin.
Thời gian Trần Hùng lang thang từ miền Bắc cho tới thành phố Bình Minh là vừa tròn hai năm.
Trong hai năm đó, không có một giây phút nào là anh không phải chạy trốn cái chết.
Lúc đó, sau khi nhà họ Trần đuổi anh ra khỏi nhà định để anh tự sinh tự diệt.
Nhưng vẫn luôn có một người âm thầm đi theo để truy sát anh, đã có mấy lần anh mất mạng và xuống dưới hoàng tuyền.
Khuôn mặt đó hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu Trần Hùng..