"Thật sao?"
Trong mắt Trần Tôn Long bỗng xuất hiện một tia sáng, đó là tia sáng của sự hưng phấn.
Chỉ có điều tia sáng này đã biến mất rất nhanh trên mặt Trần Tôn Long không còn tăm tích gì nữa, đổi lại là sự buồn bã không biết nguyên nhân lại kéo dài vô tận.
Ông ta và Trần Hùng chính là cha con ruột thịt, nhưng vì sao bây giờ xem ra, lại giống như là kẻ địch không chết không ngừng như vậy.
Sau khi nghe xong những lời biện minh của Bôn Lôi, trong lòng Trần Tôn Long mới âm thầm thở dài một hơi, sau đó ông ta quay đầu nhìn ra ngoài sân vườn theo bản năng.
Một bà cụ mặc một bộ quần áo màu trắng, trên cổ có đeo tràng hạt, trong tay cũng cầm một hạt phật châu, tay kia lại cầm một cây gậy đầu phượng, đã sớm đứng ở nơi đó từ rất lâu.
Bà cụ này, chính là Ngô Quế Anh, bà nội ruột của Trần Hùng, là bà chủ của nhà họ Trần, cũng là người cao nhất nắm toàn bộ nhà họ Trần trong tay hiện tại.
Vừa rồi câu mà Trần Tôn Long mới vừa hỏi Bôn Lôi, là do ông ta cố ý hỏi như vậy, mà Bôn Lôi cũng cố ý trả lời như vậy.
Truyện Khoa Huyễn
Mục đích của hai người, chính là muốn cho Ngô Quế Anh đứng ở bên ngoài sân vườn tin tưởng rằng, lần này Bôn Lôi cũng không cố ý nhường Trần Hùng.
Chỉ có điều, bà chủ của nhà họ Trần, đâu có dễ lừa gạt như vậy, hơn nữa, bà ta càng không phải kẻ ngốc.
Rất nhiều chuyện, có thể điều tra rõ ràng, chỉ là vấn đề ở chỗ có bằng lòng đi điều tra hay không.
"Bôn Lôi, những lời cậu mới vừa nói, bà già này không tin.
"
Ngô Quế Anh đi vào trong sân vườn, đằng sau là một đoàn người hầu đi theo, trên người bà ta tỏa ra một loại hơi thở, thật giống như những bà thái hậu già trong cung cấm thời cổ đại vậy.
Trần Tôn Long hành lễ trước, nói: "Con chào mẹ.
”
Mà Bôn Lôi cũng muốn từ xe lăn đứng lên hành lễ với Ngô Quế Anh, nhưng ông ta lại bị thương quá nặng, liên tục thử nhiều lần cũng không thể đứng lên được.
"Miễn lễ.
"
Ngô Quế Anh thản nhiên nói một câu, tiếp tục nói: "Bôn Lôi, cậu là một trong ngũ hổ tướng của nhà họ Trần chúng ta, không chỉ bản thân là một cao thủ vô cùng mạnh mẽ, mà nhà họ Trần chúng ta cũng đã sắp xếp ở bên nhà họ Kiều ở tỉnh Trung Nhã từ lâu.
”
"Tôi không tin Trần Hùng kia có thể mạnh mẽ như vậy, lại có thể đánh bại cậu trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn khiến cho tất cả những gì chúng ta chuẩn bị trước đó, đều đổ sông đổ biển, phí công làm cho nó ăn.
"
Ngô Quế Anh nhắc tới cái tên Trần Hùng, hoàn toàn không coi Trần Hùng là cháu trai của bà, mà ngược lại càng giống như một kẻ thù không đội trời chung vậy.
Bôn Lôi vội vàng nói: "Bà chủ, là Bôn Lôi vô dụng, xin bà chủ trừng phạt.
”
"Cậu quả thực rất vô dụng.
"
Ngô Quế Anh đột nhiên nổi giận, liền hung hăng cầm cây gậy đầu phượng trên tay quất không ngừng xuống người Bôn Lôi.
Bôn Lôi vốn đã yếu ớt, lúc ấy liền đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Trần Tôn Long ở bên cạnh vội vàng đi lên chắn trước mặt Bôn Lôi, nói: "Mẹ à, con tin tưởng Bôn Lôi không hề cố ý nhường, chuyện này không trách cậu ấy được.
”
"Khốn nạn.
"
Ngô Quế Anh lại mắng to một tiếng, thẳng thừng chuyển hướng cầm gậy quất lên người Trần Tôn Long không ngừng.
"Trần Tôn Long, con trai anh Trần Kỳ Lâm hiện tại bị bệnh nặng, cần tủy xương của Trần Hùng mới có thể khỏi hẳn, tôi chỉ cần tủy xương của thằng sao chổi đó thôi, cũng đâu phải muốn mạng của nó, nó dựa vào cái gì mà dám không trở về đây cống hiến ra?"
"Hơn nữa, Kỳ Lân cũng là em trai ruột của nó.
"
Nếu những lời này của Ngô Quế Anh được Trần Hùng nghe thấy, Trần Hùng chắc chắn sẽ cười đến nỗi rụng răng hàm.
Ngô Quế Anh, bà ta thật sự là cái gì cũng có thể nói được nhỉ, lúc này nhớ ra Trần Hùng anh, nhớ ra được Trần Hùng anh cũng là người nhà họ Trần của bà ta sao?
Lôi bài tình thân ra đánh sao?
Năm đó lúc Ngô Quế Anh bà ta mê tín, tin số mệnh, nghe lời người ta nói bậy rồi đuổi anh ra khỏi nhà sao lại không nói như vậy?
Bà già này, thật sự là quá trơ tráo không biết xấu hổ.
.