Hôm sau, tại biệt thự nhà họ Viễn.
“Ngô Trung Kiên à, hôm qua khi đi chơi với Quân Dao, cháu cảm thấy thế nào.”
“Tuy cháu và Quân Dao đã hứa hôn từ khi còn nhỏ, nhưng bác cũng không phải là người gia trưởng, cho nên hai đứa rốt cuộc có ý đó hay không thì vẫn còn tùy thuộc vào qua lại của hai đứa các cháu.”
Ngô Trung Kiên cười một cách tự tin, nói: “Cháu thấy hôm qua được ở cùng Quân Dao là một việc vô cùng hạnh phúc.”
“Ha ha, vậy thì tốt.”
Viễn Trọng Chi cười lớn, tâm tình cũng rất tốt, từ trong thâm tâm ông ấy thực sự muốn mai mối con gái mình với Ngô Trung Kiên, nhưng rốt cuộc Ngô Trung Kiên này lại khiến Viễn Trọng Chi vô cùng hài lòng.
Đúng lúc này, Viễn Quân Dao tức giận đùng đùng đi tới: “Cha, con không đồng ý cuộc hôn nhân này.”
“Con lại càn quấy gì vậy?”
Viễn Trọng Chi liền nổi sùng, trừng mắt nhìn Viễn Quân Giao: “Không phải quan hệ giữa con và Ngô Trung Kiên rất tốt sao?”
“Tốt cái rắm, cha chính là kẻ ngốc.”
…
Chớp mắt, mùa hè nóng nực đã hoàn toàn qua đi, giờ phút này tháng mười mùa thu vàng ươm đang đến gần, thời tiết cũng bắt đầu mát mẻ hơn.
Trong hoa viên ngoài trời của núi Vọng Nguyệt, Trần Hùng đứng ở rìa hoa viên, nhìn xuống thành phố Bình Minh bên dưới.
“Đang nghĩ gì thế?”
Lâm Ngọc Ngân ôm lấy Trần Hùng từ phía sau, hỏi.
“Không có gì, chỉ là ngắm cảnh thôi.” Trần Hùng xoay người, ôm lấy Lâm Ngọc Ngân, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng với cô: “Kế hoạch tiến toàn bộ nhân lực vào miền Nam của tập đoàn Ngọc Thanh đã được đưa ra chưa?”
“Đang trong thời gian tiến hành.”
Lâm Ngọc Ngân gật đầu, nói: “Ngọc Thanh hiện đã có chỗ đứng vững chắc trong toàn tỉnh Tam Giang, bước tiếp theo chính là ra khỏi Tam Giang để tiến vào toàn bộ miền Nam.
Tuy nhiên, ở miền Nam này luôn có một Liên minh Thương mại miền Nam kiểm soát các doanh nghiệp lớn ở phía Nam.
Tất cả các ngành nghề muốn phát triển ở miền Nam đều phải thông qua bàn tay của Liên minh Thương mại miền Nam.
Tụi em đang chuẩn bị bàn bạc các vấn đề liên quan với phía Liên minh Thương mại này.
Nếu bàn bạc rõ ràng, tụi em có thể phát triển triệt để trên toàn miền Nam.”
“Ừm.”
Trần Hùng khẽ gật đầu, nói: “Thời gian không sớm nữa, chúng ta khởi hành thôi, nếu không một lát nữa sẽ trễ máy bay mất.”
“Được.”
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cùng đi xuống lầu, sau đó lái xe thẳng đến sân bay.
Còn về việc bọn họ sẽ đi đâu? Tất nhiên là đến thành phố Trường Bắc.
Như Trần Hùng đã nói trước đó, nếu muốn để Ngọc Thanh vươn tầm thế giới, thậm chí trở thành một thương hiệu quốc tế nổi tiếng, chỉ khoảng quần áo này thôi là chưa đủ, phải phát triển theo hướng đa dạng hóa.
Vì vậy, công ty giải trí là ngành công nghiệp đầu tiên trực thuộc tập đoàn Ngọc Thanh.
Trước đó, Trần Hùng đã mua lại công ty Tinh Tú, đồng thời Tinh Tú lại thu mua lại Minh Hạ, vì vậy hiện tại hai công ty giải trí này đều do Trần Hùng kiểm soát.
Mà vài ngày trước, Trần Hùng đã sáp nhập toàn bộ cổ phần của hai công ty này vào tập đoàn Ngọc Thanh, đồng thời anh cũng trực tiếp sáp nhập hai công ty giải trí này và đổi tên thành “Truyền thông Ngọc Thanh”.
Cùng lúc đó, Huỳnh Phong cũng đã đến Trường Bắc và chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, lần này Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đến đây chính là để cắt băng khánh thành cho Truyền thông Ngọc Thanh.
Khi Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đáp chuyến bay đến thành phố Trường Bắc, lúc này trời đã tối..