Đây mới là thực lực chân chính của điện chủ điện Đức Hoàng, con mẹ nó còn tính là người sao? Như thế này làm sao có thể đánh tiếp chứ.
Nhìn đống thi thể đang nằm ngổn ngang lộn xộn xung quanh, bọn Báo Đốm đã có chút hối hận.
Sớm biết sẽ xảy ra chuyện như thế này thì vừa rồi bọn họ nên ngoan ngoãn an phận đánh gãy một tay rồi rời đi thì đã tốt biết bao nhiêu.
Chỉ có điều trên thế giới này không hề có loại thuốc nào là thuốc hối hận, cho nên bây giờ bọn họ mới hối hận thì không khỏi quá muộn rồi.
Vào lúc này, trên một đỉnh núi nọ.
Gió đêm thổi chiếc áo choàng trên người Dạ Tu La bay phấp phới.
Anh ta đứng trên đỉnh núi, hai tay vòng trước ngực, một đôi mắt vừa đen vừa sâu thẳm giống như chứa đựng cả hố đen vũ trụ, dường như có thể nuốt trọn toàn bộ vạn vật trên thế gian này.
“Thời gian mới chỉ qua hai năm mà không ngờ anh lại mạnh đến như vậy.
Xem ra những tên ất ơ này ở trước mặt anh cũng chỉ là sâu bọ mà thôi.”
Dạ Tu La đang cảm thán, cũng không biết câu cảm thán này rốt cuộc là có ý tứ gì.
Có kinh ngạc chấn động, cũng có một chút mừng rỡ xen lẫn.
“Trần Hùng, nếu như trong vũ trụ này có thế giới song song, ở tại một thế giới khác thì anh nói xem chúng ta có thể trở thành bạn bè hay không?”
Lời nói dừng ở đây, Dạ Tu La đột nhiên cười ha ha ha mấy tiếng, trong nhất thời toàn bộ đỉnh núi đều vang vọng tiếng cười vô cùng quỷ dị rợn người của anh ta, giống như âm thanh của tu la từ vực thẳm địa ngục đang vẫy gọi.
Phía rừng hoa đào bên kia, Trần Hùng cũng chỉ tốn vỏn vẹn vài phút đã đánh những tên tự xưng là cao thủ cấp thế giới này đến tàn phế.
Lấy năng lực của tên Gấu Xám kia mà nói là cùng một loại với Trần Đại Lực, mà rõ ràng anh ta còn mạnh mẽ hơn Trần Đại Lực rất nhiều.
Nhưng anh ta đứng ở trước mặt Trần Hùng cũng giống như vậy đều là không chịu nổi một kích, Trần Hùng tung một đấm khiến anh ta bị đánh bay ra ngoài, toàn bộ phần xương sườn bị gãy nát, ruột gan bị nổ tung, tử vong ngay tại chỗ.
Còn những người như Adam, Báo Đốm cùng Hoa Hồng Đỏ cũng giống như nhau, tới cuối cùng đều bị Trần Hùng đánh đến tinh thần sụp đổ, thậm chí Adam và Hoa Hồng Đỏ đã mất đi động lực tham chiến, xoay người bỏ chạy.
Nhưng bọn họ có thể chạy trốn được sao?
Đáp án chính là chắc chắn không thể trốn thoát, cuối cùng, Trần Hùng sử dụng thủ đoạn sấm rền gió cuốn để xử lý toàn bộ những người ở đây.
Cho dù người đó có sát thủ đứng đầu, hay là lính đánh thuê cấp cao, hay là thợ săn tiền thưởng không ai bì nổi thì kết cục cũng giống như nhau.
Trần Hùng giải quyết bọn họ giống như giết gà giết chó vậy.
Bên trong rừng đào tràn ngập mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, rất nhiều cây hoa đào bị bẻ gãy đến tận thân cây, khắp trên nhánh cây nhuộm đầy máu tươi đỏ chót.
Dưới chân Trần Hùng là thi thể nằm la liệt khắp nơi, mỗi một thi thể đều giống như bị sợ hãi từ bên trong mà chết đi, cho dù có nét không cam lòng nhưng bây giờ đường đi duy nhất của bọn họ chỉ còn đi xuống suối vàng mà thôi.
Từ lúc đại chiến nổ ra cho đến giờ cũng phải mất mấy phút liền, mọi người ở đây đều bị diệt sạch nhưng Trần Hùng vẫn không bị hư tổn đến sợi tóc nào cả.
Mà trận chiến này so với lúc trước đại chiến với cao thủ thế giới khác Dạ Tu La ở bên trong lãnh thổ Myanmar thì càng thêm thảm thiết khốc liệt, động thời hiệu quả cũng càng thêm oanh động.
Nói tóm lại, Trần Hùng so ra còn mạnh hơn Dạ Tu La.
Trần Hùng giơ tay quẹt mấy giọt mồ hôi trên trán, lại nhìn qua ngọn núi bên kia thêm một lần nữa.
Lúc này ở bên trên ngọn núi, Dạ Tu La vẫn đang đứng nguyên một chỗ, giống như là đang đứng tại nơi đó để chờ Trần Hùng đến.
Trần Hùng bước vài bước ra khỏi rừng đào, sau đó đi về phía đỉnh núi bên kia.
Trên đường đi Trần Hùng chầm chậm thả bước, không nóng không vội, trong lòng anh không hề có chút sốt ruột nào.
Bởi vì không có gì mà cần phải sốt ruột cả..