Từ sau lưng Mẫu Xà có ba tên lính đánh thuê tựa như báo săn mồi xông tới, sau đó hóa thành một luồng sáng, lao qua hướng của Tám ngón tay điên.
Trong tay mấy kẻ đó đều cầm một thanh đao sắc nhọn kỳ lạ, tốc độ cực nhanh, ra tay vô cùng độc ác, toàn bộ đều hướng đến điểm chí mạng của Tám ngón tay điên mà ra tay.
Nhưng mà Tám ngón tay điên cũng không phải là hạng bình thường.
Anh ta có thể cùng Trần Hùng đại chiến trăm hiệp, vô cùng ác liệt.
Trong lúc ba tên lính đánh thuê hợp sức công kích, Tám ngón tay điên không lộ ra một chút hoảng loạn, khí thế vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Lấy một đấu ba hoàn toàn không có khó khăn gì.
Nhưng không thể không nói rằng ba tên lính đánh thuê này cũng rất lợi hại.
Không hổ danh năm xưa ở đấu trường quốc tế của lính đánh thuê tổ chức có thể tiến vào top năm thậm chí là top ba của nhóm lính đánh thuê.
Mỗi một người đều có kỹ năng chiến đấu cá nhân cực kỳ tốt.
Không chỉ như vậy, giữa ba người bọn họ còn có thể phối hợp vô cùng ăn ý, vừa tấn công vừa phòng thủ, từ đó tạo thành một chiêu thức tấn công vô cùng kín kẽ.
Dưới bóng đêm, mấy bóng hình dùng tốc độ nhanh chóng lao qua.
Âm thanh đao kiếm chém vào không khí tựa như âm thanh các loài dã thú gầm nhẹ.
Lúc này, ở một phòng bên trong khách sạn, nhìn xuyên qua tấm màn treo trên cửa sổ, Lưu Ánh Nguyệt có thể nghe rõ ràng âm thanh truyền đến từ bên ngoài.
Mà bà ấy cũng biết rằng, ngoài kia nhất định là đang đánh nhau.
Cuối cùng bà ấy vẫn không nhịn được vén một góc màn cửa lên, nhìn ra bên ngoài.
Sau đó bà ấy thấy ở ngoài kia, Tám ngón tay điên đang đánh nhau với mấy tên lính đánh thuê.
Đối với Ánh Nguyệt, mỗi một chiêu thức đều y như trong phim kiếm hiệp, vô cùng kích động.
Những người này rốt cuộc là ai, bọn anh ta muốn làm gì?
Lưu Ánh Nguyệt chỉ dám nhìn thoáng qua một chút, cũng không tiếp tục xem thêm.
Bởi vì cho dù xem ở khoảng cách xa như vậy, bà ấy cũng có thể cảm giác được sự đáng sợ tỏa ra từ những con người kia.
Loại cảm giác này khiến Lưu Ánh Nguyệt vô cùng khiếp sợ, trong lòng vô cùng lo lắng.
Bà ấy quay người lại nhìn Lâm Ngọc Ngân một cách hoảng loạn, nói: “Ngọc Ngân, cái này…”
Lâm Ngọc Ngân cũng không nói được đây rốt cuộc là chuyện gì, chân tay luống cuống.
Điều duy nhất cô có thể làm chính là ôm chặt Lâm Thanh Thảo, không ngừng nói với con bé rằng bọn họ chỉ là đang chơi trò trốn tìm mà thôi.
Mặc dù chính cô cũng cảm thấy cách nói này rất kỳ quái.
Ngay lúc này, điện thoại của Lâm Ngọc Ngân vang lên, cô vô cùng lo lắng, trong vô thức liền chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.
Người gọi điện thoại đến là Phùng Tuyết, Lâm Ngọc Ngân cũng không nghĩ ngợi nhiều lập tức nhấn nút trả lời.
“Tuyết.” Lâm Ngọc Ngân nói rất nhỏ, cũng có chút khẩn trương.
“Chị Ngọc Ngân, chỗ bên chị không sao chứ.
Vừa nãy, đoàn phim của chúng ta bất ngờ bị tấn công.”
“Có rất nhiều lính đánh thuê nước ngoài và sát thủ đi vào rừng hoa đào mà chúng em quay phim, bọn họ muốn giết em.”
Hai câu nói này khiến trái tim Lâm Ngọc Ngân như bị treo lên, cô vội vàng hỏi: “Vậy Tuyết, bây giờ các em sao rồi, có bị làm sao không?”
“Bọn em không sao đâu chị Ngọc Ngân.”
Phùng Tuyết ở đầu bên kia điện thoại vẫn là dáng vẻ đầy sợ hãi: “Anh Trần Hùng xuất hiện ngay thời điểm mấu chốt, sau đó…”
Nói tới đây, Phùng Tuyết như thể vô cùng kiêng kị, có mấy lời cô muốn nói nhưng nhất thời lại không biết nói như thế nào.
“Sau đó làm sao chứ, Tuyết, em mau nói đi.”
“Anh Trần Hùng của em bây giờ ở đâu, anh ấy như thế nào rồi.”
Bên đầu dây điện thoại, Phùng Tuyết hít sâu một hơi, nói: “Anh Trần Hùng hiện tại không sao.
Anh, anh ấy đã giết hết tất cả những người kia rồi.”.