Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 112: Thắng Lợi Dễ Dàng Bắc Dương Thành (1)

Chương 112: Thắng Lợi Dễ Dàng Bắc Dương Thành (1)
Mở to mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, khi hắn trông thấy Trương Cư Chính. Trong lòng hiểu rõ, quả nhiên là người của Tần Vương!
Trương Cư Chính nhìn Dương Nguy, nhẹ nhàng cười nói:
- Dương quận thủ, bây giờ ngươi cũng biết tình huống Yến Dương phủ hiện tại như thế nào, mà Yến Dương phủ chính là đất phong của Tần Vương điện hạ, bây giờ ngươi lại không nghe theo ý chỉ điện hạ, ngươi nên như thế nào!
Dương Nguy vội vã nói:
- Trương quận thủ, tại hạ biết sai, ngươi trước buông ta ra, ta nhất định nghe theo Tần Vương điện hạ chỉ huy, hắn gọi ta đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây!
Trương Cư Chính nhìn Trương Hợp nhẹ gật đầu, Trương Hợp ném Dương Nguy xuống đất, bây giờ Dương Nguy còn có thể chạy đi đâu!
Dương Nguy bị ném xuống đất, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên mông, nhìn thấy đại quân phía sau cùng võ tướng vừa rồi mang theo của mình, tâm thần bình tĩnh lại. Tối hôm qua một trận chiến đấu đã đem tâm phúc của mình, cùng đô úy Bắc Dương thành đều tiêu diệt. Bây giờ của mình còn có thể lấy cái gì ngăn cản đại quân Tần Vương phủ!
Ai! Lúc đầu nhìn ba đại thế gia chém giết lẫn nhau cùng vương phi Tần Lâm Quân, mà sau khi Tần Vương phủ thu Bình Dương quận cơ hồ không có có động tác gì. Mà mình lại mang lòng tham, muốn dựa vào lực lượng một quận, đợi bọn hắn cầm lợi lớn tới lôi kéo của mình. Mà ý nghĩ của hắn cũng không sai, quả nhiên tối hôm qua trưởng lão Chu gia cho hắn ích lợi rất lớn, chỉ cần trợ giúp ba đại thế gia thanh trừ Tần Lâm Quân, mình có thể lưng tựa ba đại thế gia, có thể chưởng khống Nam Dương quận!
Nhưng không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy!
Tần Vương không thông báo mình một chút đã trực tiếp phái người trước bắt mình. Tốt xấu gì thì Tần Vương điện hạ viết một phong tin trấn an cũng tốt chứ!
Bây giờ ngay cả chỗ thương lượng cũng không có, trực tiếp phái đại quân tới!
Dương Nguy bất đắc dĩ cười khổ nói với Trương Cư Chính:
- Trương quận thủ, bây giờ ta không cầu yêu cầu xa xỉ, ta theo các ngươi tiến về Bắc Dương thành, giúp giúp đỡ bọn ngươi chưởng khống Bắc Dương thành, các ngươi có thể bẩm báo Tần Vương điện hạ, thả ta một con đường sống!
Nha!
Trương Cư Chính cùng Trương Hợp liếc nhau, Dung bà bà giết hết người trong đô phủ, bây giờ Dương Nguy còn lại một người, căn bản không nổi lên được sóng lớn!
- Tốt, nếu như ngươi trợ giúp chúng ta chiếm lĩnh Bắc Dương thành, ta có thể bẩm báo điện hạ, thả ngươi một con đường sống!
Trương Cư Chính nhìn Dương Nguy chân thành nói.
Dương Nguy nhìn vẻ mặt Trương Cư Chính nghiêm túc, trong lòng thở dài một hơi!
Sau đó đi theo đại quân tiến về Bắc Dương thành!
Buổi sáng Bắc Dương thành, một số quan viên tướng lãnh cùng bách tính Bắc Dương thành vây quanh nhìn đô phủ như một vùng phế tích, nhất thời nghị luận ầm ĩ. Mà một số quan viên khóc ròng ròng, một số quan viên tỉnh táo nhìn mọi chuyện,
Bây giờ quan lớn nhất Bắc Dương thành cũng là Trầm Lâm trầm chủ bộ, Trầm Lâm đi tới nơi này thấy tình hình như thế lập tức phái người đi tìm một chút, nhìn xem quận thủ và đô úy còn sống không. Nếu như hai người bọn họ đều đã chết, Bắc Dương thành quần long vô thủ, không biết làm thế nào mới tốt!
Lúc này, người một số thế lực Bắc Dương thành cũng đi tới bên trong mảnh phế tích, híp mắt nhìn về phía trước. Nếu như Dương Nguy chết, như vậy Bắc Dương thành có thể do chúng ta làm chủ hay không!
Mấy vị nhân vật đầu não các thế lực Bắc Dương thành liếc nhau một cái.
Khi Trầm Lâm nghe thấy thuộc hạ báo cáo tình huống, bên trong đô phủ không một ai còn sống, đặc biệt là khi thủ hạ khiêng ra thi thể mấy quan viên cao tầng Bắc Dương thành, hít vào một hơi, tối hôm qua bởi vì Trầm Lâm có chuyện trọng yếu phải làm, không có đi tham gia yến hội của Dương Nguy, không nghĩ tới tối hôm qua đột nhiên xảy ra một trận đại chiến, tất cả quan viên cao tầng Bắc Dương thành đều đã chết hết. Mình có chút may mắn, nếu tối hôm qua cũng đi, chắc chắn sẽ nằm ở đó. Lúc này đột nhiên một sĩ binh vội vàng chạy tới, nhìn mọi người, hết nhìn đông tới nhìn tây không biết báo cáo người nào, cho nên vội vàng hô lớn:
- Không xong! Không xong! Việc lớn không tốt!
Lúc này một vị thống lĩnh bên cạnh Trầm Lâm nhìn tiểu binh cau mày hô:
- Ngươi gào cái quỷ gì, có chuyện gì?!
Tên lính này vội vàng nói:
- Vừa mới có thám tử dò xét đến ngoài ba mươi dặm có đại quân một trăm ngàn nhười hướng khí thế hung hăng chạy đến Bắc Dương thành !
- Cái gì!
Đám người thất kinh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm tiểu binh. Trầm Lâm trực tiếp đi đến phía trước mặt tiểu binh này, biểu lộ nghiêm túc nói:
- Ngươi nói là sự thật!
- Chắc chắn một trăm phần trăm!
Tiểu binh khẩn trương nuốt nước miếng một cái. Mà bách tính lúc đầu vây quanh quan sát Bắc Dương thành nghe được đối thoại của bọn họ, nhất thời nổ tung:
- Có quân đội đến tấn công Bắc Dương thành chúng ta!
- Vậy làm sao bây giờ!
- Chạy mau!
Sắc mặt dân chúng lúc đầu vây xung quanh vội vã nhanh chóng rời đi, về trong nhà trốn đi!
Mà thủ lĩnh các thế lực cũng khẩn trương lên,
- Nhanh đi tìm hiểu là ai đến tấn công Bắc Dương thành!
Một thủ lĩnh thế lực hô.
Thoáng chốc các thế lực ào ào phái người trước đi tìm hiểu là ai phái quân đội tới!
Trầm Lâm nhìn dáng vẻmọi người vội vàng, lắc đầu.
- Không cần đi tìm hiểu, nếu như bản quan không có đoán sai, hẳn là đại quân của Tần Vương điện hạ!
Mọi người nghe Trầm Lâm nói mà giật mình, đúng, không sai!
Có thể tròn Yến Dương phủ phái tới một trăm ngàn đại quân thì chỉ có ba phe thế lực, mà có thể nhanh như vậy đi vào Bắc Dương thành mà lại vô thanh vô tức, chỉ có từ Hoán Dương quận liền nhau với chúng ta!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất