Chương 177: m Mưu
Màn đêm buông xuống, đám người tiêu tán, trời tối người yên, hiện tại chỉ có Yêu thú trong rừng bên cạnh Hoàng gia thú liệp trường không ngừng gầm rống. Mà Lý Chính cũng về tới lều vải trong doanh địa của mình nghỉ ngơi. Người còn có thể tiếp tục dự thi Thiên kiêu thú liệp chiến cơ bản cũng sẽ cắm trại ở đây, bãi cỏ nơi này mười phần rộng lớn, coi như mỗi người dựng lều vải đều cảm giác trống trải, tại tăng thêm có rừng cây đại thụ che chắn, nếu như một người lặng lẽ tiềm hành, rất khó bị người phát hiện!
Mà trong lều vải có ít người lại bắt đầu ngầm động tác.
Trong trướng bồng của Mộ Tuyết Linh, Mộ Tuyết Linh đang chuẩn bị giữ nguyên áo nghỉ ngơi, trước lều đột nhiên xuất hiện một bóng người.
- Ai!
Mộ Tuyết Linh kêu một tiếng!
Chỉ thấy đạo nhân ảnh này buông xuống từng đồ vật, sau đó lập tức biến mất!
- Hả?
Mộ Tuyết Linh hơi híp tròng mắt, cẩn thận nhìn địa phương bên ngoài lều mà bóng người vừa mới đứng yên, sau đó rút trường kiếm ra, chậm rãi bước đi ra bên ngoài lều!
Chỉ thấy bên ngoài lều không có bất kỳ ai, mà mặt đất lại lưu một phong thư.
- Sao?
Mộ Tuyết Linh ngắm nhìn bốn phía không có phát hiện những người khác, trong lòng nói thầm:
- Bóng người vừa rồi là tới đưa tin cho ta sao!
Mộ Tuyết Linh khom lưng nhặt thư lên, sau đó quay người trở lại trong trướng bồng.
Chỗ sâu tối thui trong rừng cây, một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Mộ Tuyết Linh, sau khi thấy nàng cầm lấy lá thư trên đất trở lại lều vải, lộ ra một nụ cười âm hiểm. Nếu như tiến vào trong rừng nhìn kỹ sẽ phát hiện người này chính là vị giám sát quan Tông Nhân phủ phái tới kia.
Trong trướng bồng, Mộ Tuyết Linh tò mò mở ra thư trong tay, nàng chỉ nhìn thấy trong thư nói mấy câu:
- Mộ tiểu thư lần trước Thiên kiêu thú liệp chiến thấy một lần, bản vương sớm đã ngưỡng mộ ngươi, đêm sáng giờ tý có nguyện đến chỗ của bản vương!
Mộ Tuyết Linh nhất thời mở to hai mắt, bởi vì nàng phát hiện kí tên trên thư là Lý Chính. Mộ Tuyết Linh nghi hoặc, Tần Vương đã sớm ngưỡng mộ mình, hơn nữa còn để cho mình giờ tý đi chỗ của hắn, chẳng lẽ...
Lúc này não hải Mộ Tuyết Linh có chút lộn xộn, nhất thời lắc đầu:
- Không có khả năng! Tần Vương điện hạ sao lại để ý ta, không phải để cho ta tới thị tẩm đó chứ?
Mộ Tuyết Linh nhớ tới bóng người anh tuấn uy vũ bất phàm, bá khí của Tần Vương, trong lòng bạo động một trận. Nếu như Mộ Tuyết Linh muốn lựa chọn giữa ba người Lý Vọng, Nam Ly Chung và Tần Vương, Mộ Tuyết Linh sẽ không chút do dự lựa chọn Tần Vương thân phận, thực lực, bề ngoài đều nghiền ép hai người còn lại. Nhưng Mộ Tuyết Linh nghĩ một hồi, đầu đột nhiên thanh tỉnh,
- Nếu như đây không phải Tần Vương điện hạ viết cho ta thì sao?
Trong lòng Mộ Tuyết Linh hồi hợp, ánh mắt có chút âm lãnh,
- Chẳng lẽ đây là một cái bẫy? Không phải vậy lấy thân phận Tần Vương điện hạ không có khả năng lặng lẽ truyền tin tới như thế.
Mộ Tuyết Linh giật mình:
- Nếu như là cái bẫy, như vậy hắn đến cùng là ai, hắn muốn hãm hại Tần Vương và ta sao?
Mộ Tuyết Linh nhìn bóng cây lay động ngoài lều, chỉ có tiếng Yêu thú gào thét không ngừng truyền đến, trong lòng cảm thấy vô cùng ngưng trọng... Ngày thứ hai thiên kiêu đấu đối kháng bắt đầu, tất cả thiên kiêu đều đã chuẩn bị sẵn sàng, đi vào địa điểm đấu đối kháng, tinh thần các thiên tài toả sáng, đấu khí ngang nhiên. Bởi vì đối kháng thế này mới bày ra tiêu chuẩn thực lực cá nhân, còn có thể giao lưu với các thiên tài thiên kiêu khác!
Chủ yếu nhất là xung quanh có quần chúng đen nghịt dùng ánh mắt nhìn chăm chú bọn họ.
Lý Chính ngồi trên chủ vị, bên cạnh là quan viên các chức, Phạm chủ quan ngồi bên trái Lý Chính. Khi thời gian chuẩn bị sắp đến, Phạm chủ quan cung kính hướng Lý Chính xin chỉ thị:
- Điện hạ, đấu đối kháng có thể bắt đầu chưa?!
Lý Chính trang nghiêm gật đầu.
Phạm chủ quan đứng lên lớn tiếng tuyên cáo với tất cả mọi người phía dưới:
- Thiên kiêu đấu đối kháng sắp bắt đầu, chư vị thiên kiêu tiến thành rút thăm chọn đối thủ!
Các thiên tài chia làm mấy hàng theo thứ tự đi đến đài cao rút ra số thứ tự trong tay giám sát quan, ai có cùng số với nhau thì sẽ trở thành đối thủ!
Rất nhanh, thi đấu đối kháng giữa các thiên tài, bắt đầu!
Quần chúng xung quanh bắt đầu kêu vang từng hồi!
Lúc này trong đám thiên tài, Mộ Tuyết Linh thỉnh thoảng nhìn Lý Chính trên đài cao. Mà vị Trương giám sát quan do Tông Nhân phủ trong bóng tối phái tới cố ý ngồi bên phải Lý Chính nhìn chằm chằm Mộ Tuyết Linh, khi nhìn thấy Mộ Tuyết Linh một mực đang nhìn Tần Vương, cười thầm một trận. Sau đó quay đầu nhẹ nói với Lý Chính:
- Tần Vương điện hạ ngài cảm thấy các thiên tài chiến đấu giới này có đặc sắc?
Lý Chính nhìn Trương giám sát quan bên cạnh cười nói:
- Các thiên tài đối chiến uy vũ bất phàm, quả thực đặc sắc!
Sau đó Trương giám sát quan cười nói:
- Dù uy vũ bất phàm, nào có anh tuấn uy vũ như điện hạ! Hạ quan vừa mới trông thấy các thiếu nữ thiên tài phía dưới có không ít người thỉnh thoảng nhìn về phía điện hạ đây! Chắc hẳn những người kia là chiêm ngưỡng anh tư của điện hạ.
Ánh mắt Lý Chính sáng lên nhìn Trương giám sát quan:
- A! Có đúng không! Bản vương không có phát hiện nha?
Trương giám sát quan nói:
- Đương nhiên! Hạ quan nhìn thấy mấy thiếu nữ quay đầu nhìn về phía điện hạ đây! Nếu như các nàng không phải chiêm ngưỡng anh tư điện hạ, lúc này làm sao không quan sát trận chiến trên lôi đài chứ!
Lý Chính cười một tiếng, nghĩ thầm có khả năng, nhưng ánh mắt càng mang theo vẻ ý vị thâm trường nhìn Trương giám sát quan, không biết vị Trương giám sát quan này vì sao nói những thứ này với mình. Sau đó nhìn Trương giám sát quan lộ ra ánh mắt nịnh nọt, bật cười!