Chương 227: Hoàng Trung Trạch
- Hoàng gia chúng ta từ giờ trở đi đều an phận thủ thường cho ta, chớ bị Phương thành chủ bắt được cái chuôi!
Mấy vị trưởng lão Hoàng gia lộ ra thần sắc dĩ nhiên, bây giờ thế lực Hoàng gia mạnh nhất, người Tần phủ tất chú ý nhất cử khẽ động của Hoàng gia!
Mà Hoàng Trung Trạch ở phía dưới xem thường nói:
- Phụ thân, ngươi quá cẩn thận, bây giờ Hoàng gia là thế lực lớn nhất tại Anh thành, mà chúng ta là nhà thứ nhất dựa vào bọn họ, bọn họ có thể chiếm lĩnh Anh thành không thể bỏ qua công lao chúng ta
- Phương thành chủ nhất định muốn hợp tác cùng chúng ta cộng đồng chữa trị Anh thành, bất kể như thế nào hắn đều phải cho Hoàng gia mặt mũi mới đúng!
- Không có khả năng đã diệt Chu gia, còn muốn đối phó Hoàng gia chúng ta, bọn họ không sợ về sau không có người nào dám đầu hàng bọn hắn sao!
Mà một số người Hoàng gia nghe Hoàng Trung Trạch nói thế cũng đồng ý nhẹ gật đầu.
- Không sai, gia chủ, ta cũng cảm thấy người Tần phủ sẽ không xuất thủ đối với chúng ta, vốn là chuyện Chu gia đã để không ít thế lực xuất hiện lời oán giận, nếu như còn muốn đối phó chúng ta, nhà đã chủ động đầu hàng, bọn họ không sợ các thế lực bên trong quận thất vọng đau khổ sao?!
- Ừm, có đạo lý!
Hiện tại thế lực Hoàng gia tăng cường, tâm tính có chút biến hóa, mà tăng thêm lúc đầu của mình là đại công thần của Tần phủ, cảm thấy mình coi như có chút sai lầm nhỏ, Tần phủ cũng sẽ cho Hoàng gia mặt mũi!
Hoàng Thân Thâm nhìn mấy người còn không biết hối cải, chìm đắm bên trong hư vinh, sắc mặt càng ngày càng lạnh!
- Hồ nháo, Chu gia làm sao bị diệt, các ngươi quên rồi sao!
Hoàng Thân Thâm đứng lên giận dữ mắng mỏ người vừa mới thảo luận.
- Chu gia lúc đầu cũng cùng Hoàng gia chúng ta đầu phục Tần phủ, nhưng Tần phủ còn không phải diệt Chu gia, các ngươi còn không hấp thu giáo huấn!
Nghe thấy Hoàng Thân Thâm nhắc nhở, mọi người yên tĩnh trở lại, đại sảnh trong lúc nhất thời lâm vào yên lặng!
Hoàng Thân Thâm nhìn đám người nói:
- Trong khoảng thời gian này đều an phận cho lão phu, nếu như ai còn làm xằng làm bậy, gây chuyện thị phi, không nghe lão phu cảnh cáo, gia pháp hầu hạ!
Hoàng Trung Trạch thấy cha mình nổi giận, miệng hếch lên, nhưng không nói gì thêm, cúi đầu âm thầm nghĩ: “Không phải là bởi vì Chu gia muốn tìm chết, liên hệ người ba đại thế gia sao, hơn nữa còn bị phát hiện!?
Hoàng Trung Trạch nhớ tới Chu gia thiếu chủ mình một mực ưa đã chết, trong lòng cao hứng không thôi, trước kia hắn còn sống, bối cảnh hai người bày ra ở đó, nhưng Chu gia thiếu chủ đè ép hắn khắp nơi!
Rất nhiều người đều so sánh hắn và mình, để Hoàng Trung Trạch rất phiền não, mà lại mỗi lần đều chơi không lại Chu gia thiếu chủ!
Hiện tại Chu gia thiếu chủ chết rồi, Hoàng Trung Trạch có thể nói là nhị thế tổ lớn nhất Anh thành, không có người có thân phận cao hơn hắn, hiện tại đi ra ngoài nhiều phong cảnh, các con em của gia tộc nguyên một đám a dua nịnh hót mình!
Mình coi trọng cô gái nào, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, vào lúc ban đêm thì xuất hiện trong gian phòng của mình!
Sau khi mọi người Hoàng gia tản đi, Hoàng Thân Thâm thở dài một hơi thật sâu, chẳng biết tại sao hắn đột nhiên cảm thấy có loại dự cảm xấu!
Tuy trước đó người Hoàng gia phân tích không sai, Tần phủ không có lý do gì lại đối phó Hoàng gia, lại không có có chỗ tốt gì!
Hoàng Thân Thâm lắc đầu, chẳng lẽ mình thật quá cẩn thận...
Bởi vì Phương Tư Vũ cảnh cáo, để Anh thành trong khoảng thời gian này một mực bình an vô sự!
Trong mười ngày qua, Phan Phượng một mực ở bên trong quân doanh chưởng khống 50 ngàn binh mã Anh thành, mấy ngày nay Phan Phượng phô bày thực lực của mình, thành lập uy nghiêm, tăng thêm thưởng phạt phân minh thành lập uy tín, cùng các binh sĩ cùng ăn cùng ở, coi như cơ bản thu phục được nhân tâm!
Mà trong Hoàng phủ, Hoàng Trung Trạch mười ngày qua nhịn gần chết, bởi vì Hoàng Thân Thâm biết nhi tử mình có đức hạnh gì, vẫn nhốt hắn bên trong Hoàng phủ, một mực không cho phép ra ngoài!
Có thể mấy ngày nay Anh thành cũng không có chuyện gì đặc biệt phát sinh, mà Phương Tư Vũ cũng không có động tác gì, tăng thêm Hoàng Trung Trạch khổ sở cầu khẩn, Hoàng Thân Thâm cũng giải trừ cấm đoán cho con trai!
Buổi sáng Hoàng phủ không khí trong lành, mấy con bướm xinh dập dờn trên ao nước hòn non bộ, ở giữa cây cối bồn hoa!
Hoàng Trung Trạch một thân y phục khảm kim tuyến hoa lệ trắng tinh, một tay cầm Ngọc Phiến, bên hông treo mỹ ngọc ôn nhuận hoàn mỹ, phối hợp một gương mặt hơi có chút tuấn dật, dù là người khác biết tính tình Hoàng Trung Trạch cũng không thể không tán thưởng thật hay cho một tên dạng chó hình người!
Hoàng Trung Trạch vừa bước ra khỏi cửa lớn Hoàng phủ, mấy huynh đệ không tốt ngoài cửa đã sớm đợi chờ lâu!
Một nam tử trẻ tuổi loè loẹt nhìn Hoàng Trung Trạch ra ngoài, nhất thời cười rạng rỡ nghênh đón.
- Hoàng lão đại, mấy ngày không thấy rất nhớ phong thái lão đại nha!
Hoàng Trung Trạch một mặt ngạo nghễ đi tới, nhìn loè loẹt nam tử nói:
- Tiểu Lục tử không tệ, bổn công tử trong phủ nín đến hoảng, hôm nay chúng ta cùng đi Túy Hoa lâu tiêu sái, hết thảy để bổn công tử tính tiền!
Nam tử loè loẹt tên Lục Viễn Bằng, chính là tử đệ Lục gia Anh thành!
Khi Lục Viễn Bằng nghe Hoàng Trung Trạch nói đi Túy Hoa lâu còn do hắn tính tiền, nụ cười dối trá càng sâu hơn!
- Ha ha! Hoàng lão đại không hổ là lão đại, quả nhiên đau lòng mấy tiểu đệ chúng ta!
Mà mấy tên huynh đệ bất hảo còn lại lộ ra nụ cười hưng phấn, mở miệng nịnh nọt Hoàng Trung Trạch.