Chương 248: Phan Phượng Cùng Hoa Hùng
- Tuân lệnh, chủ công......
Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa năm đã qua. Lý Chính cai trị hai phủ an ổn phát triển nửa năm. Mà ở Yến Ưng phủ, Tần Lâm Quân và ba đại thế gia đấu tranh kết thúc. Tần Lâm Quân đã chiếm lĩnh thêm năm quận ngoại trừ Yến Ưng quận. Thế mà trên đường này, bị Triệu Cao La Võng quấy nhiễu, Tần Lâm Quân lại có mấy lần chém giết cùng ba đại thế gia, có thắng có bại. Tần Lâm Quân lúc đầu nắm giữ năm vị Niết Bàn cảnh cường giả, đã tổn thất hai vị. Hiện tại Tần Lâm Quân chỉ còn lại có Dịch lão, Mai di, cùng Lôi lão ba vị Niết Bàn cảnh cường giả. Mà ba đại thế gia bên kia cũng chỉ còn lại có Chu Dương Côn cùng Hà Nghị Nhiên hai vị Niết Bàn cảnh đỉnh phong cường giả đang khổ cực chống cự lại Tần Lâm Quân tấn công.
Mà ba đại thế gia ở phía sau trong khoảng thời gian này lại phái thêm một vị Niết Bàn cảnh sơ kỳ cùng năm vị Tông Sư cảnh trợ giúp Yến Ưng quận. khi Tần Lâm Quân biết khó có thể chiếm lĩnh Yến Ưng quận liền từ bỏ tấn công. Mà trong lúc đó, Triệu Quát cùng Phan Phượng hai người trong chiến tranh đoạt đi tứ quận bộc phát hào quang rực rỡ, được không ít thế lực nhìn chăm chú.
Mà bây giờ, đại thế lực các châu Đại Hiên hoàng triều theo Thái tử, Vũ Vương, Dương Vương tam đại thế lực bức bách, đã bắt đầu minh tranh ám đấu dần dần đánh lên hỏa khí. Chủ yếu hơn chính là, trong hoàng cung Ngọc Kinh thành, Thần Hoàng đã bệnh nguy kịch, thời gian một tháng qua một mực nằm trên giường rồng an dưỡng, không tảo triều được.
Mà thủ hạ nhân kiệt trong Tần Vương phủ không ngừng khắc khổ tu luyện, được đầy đủ thiên tài địa bảo cung ứng, Lữ Bố, Trương Cư Chính, Vũ Văn Thành Đô đều đột phá đến Niết Bàn trung kỳ. Mà Hoa Hùng, Trương Hợp, Trần Cung, Triệu Cao, Lý Nho đều đã đột phá đến Tông Sư đỉnh phong.
Lý Chính đã sớm đột phá đến Tông Sư đỉnh phong, còn kẹt ở chỗ này, chậm chạp không thể đột phá Niết Bàn cảnh. Đang lúc bế quan tu luyện, Lý Chính chậm rãi mở hai mắt ra, vương đạo khí tức trên người càng ngày càng đậm.
- Còn thiếu một chút, bất quá cũng sắp rồi!
Trên người Lý Chính được một đầu hư ảnh hình rồng màu vàng quấn quanh, sinh động như thật, khí thế cao quý, cảm giác áp bách làm cho người ta hít thở không thông, chỉ là ánh mắt của Kim Long còn chưa hoàn toàn hóa thực. Chỉ cần chờ ngày hai mắt Kim Long hóa thực, cũng là thời điểm Lý Chính đột phá Niết Bàn cảnh!
Lúc này Vũ Văn Thành Đô ở ngoài cửa kêu gọi Lý Chính.
- Điện hạ, Tần Lâm Quân muốn gặp người!
Sau năm ngày, Tần Lâm Quân chỉ huy bọn người Phan Phượng, Diệp Hân Ngữ bước vào Yến Dương phủ, tiến về phương hướng Yến Dương thành.
Sáng sớm, trên không Yến Dương thành ngàn dặm không mây, trên đường cái người đến người đi, phi thường náo nhiệt, thương nhân tụ tập, cửa hàng san sát.
Tần Lâm Quân trong xe ngựa một đường đi nhìn náo nhiệt bên ngoài, tràng cảnh bách tính người bán hàng rong lộ ra nhàn hạ từ trong lòng, cùng các thư sinh tiểu thư nhàn nhã đi dạo, tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ, trong lòng cảm thán, không thể không thừa nhận dưới sự của thống trị Tần Vương phủ, bách tính an cư lạc nghiệp, bình an giàu có, dân tâm sở hướng!
Bọn người Triệu Quát cùng Phan Phượng nhìn dòng người náo nhiệt trên đường cái, thỉnh thoảng gật gật đầu, Yến Dương thành bây giờ trở thành đại thành nổi tiếng phồn hoa Yến Châu, rất nhiều thương nhân du khách mộ danh mà đến, danh nghĩa Tần Vương phủ hấp dẫn không ít người mới. Bọn họ đi vào một đường phố rộng lớn ở thành nam, gần đó người đến người đi, người qua đường tiểu thương hoành hành. Chỉ thấy trên đường phố phồn hoa, bên cạnh tọa lạc một tòa trang phủ tràn ngập quý khí. Lúc này đám người Trần Cung, Hoa Hùng đã trước cổng chính Tần Vương phủ chờ.
- Gặp qua vương phi!
Trần Cung, Hoa Hùng nhìn Tần Lâm Quân xuống xe ngựa đồng thời chào hỏi.
Tần Lâm Quân hơi hơi gật đầu, Diệp Hân Ngữ bên cạnh mở miệng chào hỏi:
- Trần Cung tiên sinh, Hoa Hùng tướng quân. đã lâu không gặp!
Trần Cung mỉm cười, mà Hoa Hùng lại không coi ai ra gì nhìn chằm chằm Phan Phượng bên cạnh Diệp Hân Ngữ đang tản ra khí tức cương mãnh, mà Phan Phượng cũng chăm chú nhìn Hoa Hùng!
Ánh mắt mọi người lúc này cũng nhìn chăm chú hai người, hai người đều tản ra khí tức cương mãnh, tu vi ngang nhau, khí thế cường đại, đè ép cho người ta kinh hãi.
- Nghe nói Tần phủ mới tới một vị mãnh tướng vô song, tên là Phan Phượng, chắc hẳn ngươi chính là Phan Phượng kia!
Hai tay Hoa Hùng khoanh trước ngực, liếc mắt nhìn Phan Phượng ngạo nghễ nói.
- Hừ, gần nhất bên tai luôn luôn nghe nói bên trong Tần Vương phủ có vị Hoa Hùng võ tướng cùng ta nổi danh, hôm nay gặp mặt ta thấy có chút có tiếng không có miếng, không biết Hoa Hùng tướng quân phải chăng dựa vào miệng nói khoác mà ra!
Phan Phượng híp mắt, khinh thường nói.
- Thế nào, ngươi muốn thử một chút không!
Hoa Hùng dâng lên sát khí.
- Ta thật muốn lĩnh giáo Hoa Hùng tướng quân một chút!
Ánh mắt Phan Phượng sáng như đuốc, kiếp trước Phan Phượng bị Hoa Hùng chém giết, trong lòng một mực không phục, lúc ấy không biết vì sao lúc đối chiến cùng Hoa Hùng mình trong lúc nhất thời vậy mà không làm gì được, vẫn chưa xuất ra hết thực lực chân chính đã bị Hoa Hùng chém giết.
Ánh mắt Hoa Hùng sáng ngời đồng thời nhìn về phía Phan Phượng, ở kiếp trước hắn biết mình nhặt được tiện nghi, lần này hắn càng phải đường đường chính chính đánh bại Phan Phượng!
Hai người nhìn nhau, sát khí toàn thân bắt đầu tràn ngập, xung quanh dần dần bắt đầu thổi gió.
- Khục, vương phi, điện hạ chờ ngươi ở bên trong, đừng làm cho điện hạ đợi lâu!
Trần Cung lập tức đánh gãy hai người đang muốn bắt đầu đối kháng, không có khả năng để bọn hắn ở chỗ này đánh nhau.
Mọi người nhất thời lấy lại tinh thần, lại có thâm ý khác nhìn hai người Phan Phượng cùng Hoa Hùng, tựa hồ rất chờ mong hai người đối chiến.