Điệu Thấp Làm Hoàng Đế

Chương 250: Phan Phượng Đối Chiến Hoa Hùng (2)

Chương 250: Phan Phượng Đối Chiến Hoa Hùng (2)
Mọi người yên lặng, ánh mắt nhìn chăm chú hai người chiến đấu. Khí thế Hoa Hùng cùng Phan Phượng hai người càng ngày càng ngưng tụ, lúc này một lá cây rơi xuống vừa hay ở giữa hai người. Hai người sáng mắt lên, đồng thời phóng tới đối phương, phác đao lưỡi búa hai đạo quang ảnh làm người sợ run nhất thời giao nhau cùng một chỗ!
Bành!
Luyện võ trường chấn động, dư âm dập dờn. Trong nháy mắt lá rụng kia hóa thành hạt bụi!
Keng, keng!
Keng!
Thân ảnh hai người cơ hồ nhìn không thấy, chỉ có vũ khí bọn họ tán phát hàn quang vang vọng khắp toàn bộ sân luyện võ, gió lớn gào thét, hai người hiện tại giống như ngọn núi lửa, chất đống mấy ngàn năm, nhất thời phun trào, thanh thế to lớn!
Hai người lấy lực lượng cực kỳ bạo ngược chạm vào nhau, không khí đều không chịu nổi lực lượng khổng lồ, phanh phanh nổ tung lên!
Đao thế cùng búa thế giăng khắp nơi, lại triệt tiêu lẫn nhau, tàn ảnh trùng điệp, chỉ có phía trên Thanh Cương Thạch bày đầy sân luyện võ hiện ra dấu ngấn sâu mới cho thấy thực lực của bọn hắn kinh người cỡ nào!
Keng! Keng! Keng!
Keng! Keng! Keng!
Mặt đất chấn động, tiếng vang điếc tai nhức óc trên không trung!
Hai người kinh khủng giao chiến đã trên trăm chiêu, thế mà khí tức bọn họ lại không có chút nào loạn!
Mọi người khiếp sợ nhìn hai người kịch liệt giao chiến, hai mắt chăm chú nhìn bọn họ, chiến đấu kịch liệt, lực lượng ngang nhau bực này có thể nói rất hiếm thấy!
Trong lòng Lý Chính cảm thán không thôi, xem ra kiếp trước chiến đấu giữa Phan Phượng và Hoa Hùng quả nhiên có vấn đề!
Hai con mắt Tần Lâm Quân lấp lóe quang mang, chăm chú nhìn chằm chằm hai người giao chiến, trong khoảng thời gian này Phan Phượng đối kháng ba đại thế gia có chiến tích vô cùng kinh người, nàng vốn cho rằng Phan Phượng tuy so ra kém Lữ Bố, Vũ Văn Thành Đô hai người, nhưng ít ra mạnh hơn Hoa Hùng một chút, vốn chỉ muốn mang Phan Phượng đến, cũng chính là muốn sau khi đánh bại Hoa Hùng, cuộc nói chuyện tiếp theo với Lý Chính mới có một tia lực lượng!
Thế mà không nghĩ tới Hoa Hùng cũng một mực đang tiến bộ, hai người vậy mà đánh đến lực lượng ngang nhau!
Bọn người Diệp Hân Ngữ một mặt khiếp sợ nhìn bọn hắn giao chiến, trong lòng nói thầm, may mắn Tưởng Bá Tần Liệt Tướng Quân không có tới, nếu không bọn họ nên như thế nào che mặt... Đồng dạng là đại tướng trận doanh hai bên, nhưng chiến lực sao lại kém như vậy chứ!
Chiến đấu tiếp tục kéo dài!
Hai vị càng đánh càng hăng, chiêu thức hai người xuất thần nhập hóa, tùy tâm sở dục đánh tới đối phương, vũ khí giao tiếp, đinh tai nhức óc!
Mây bay trên không đã sớm bị dư âm khí thế bọn họ đánh cho xơ xác. Sau cùng chỉ thấy Hoa Hùng đằng không lao lên, xoay người trên không trung, hóa thành một cự đại đao ảnh vung ra một mảnh hàn quang chói lọi, giống như tia chớp rơi xuống. Mà Phan Phượng hét lớn một tiếng, tựa hồ không khí xung quanh vì hắn mà chấn động, búa lớn nở rộ ra phủ mang chướng mắt bay thẳng mà lên, giống như Ngân Long (rồng bạc) chói lọi, chạm vào tia chớp Hoa Hùng bổ xuống nhau!
Bành!
Không trung hai người chạm vào nhau, khí thế vô cùng vô tận từ trong trung tâm vụ đụng chạm điên cuồng bao tràn ra ngoài, từng đạo từng đạo chân khí ba động đáng sợ giống như gợn sóng nước thủy triều khuếch tán ra. Song, khi dư âm làm cho người kinh hãi hướng bốn phía tản ra, chỉ thấy Vũ Văn Thành Đô đột nhiên vung tay lên, dư âm nhất thời vô thanh vô tức tiêu tán, mà toàn bộ hành trình thì khí thế khí tức của Vũ Văn Thành Đô một chút cũng không có tiết lộ!
Dịch lão nheo mắt, mình tựa hồ cũng có thể lắng lại dư âm dạng này như thế... Nhỉ.
Ở trung tâm cuồng bạo cũng dần dần tiêu tán, chỉ thấy hai người đều là một gối rủ xuống đất, hô hô thở hổn hển, dùng vũ khí chống đỡ. Hiển nhiên là ngang tay!
- Hừ!
Hai người nhìn thoáng qua, nhất thời ngoan cường đứng thẳng lên, dáng người thẳng tắp chậm rãi đi xuống sân luyện võ đã bừa bộn một mảnh.......
Tiểu đình giữa hồ chỉ có Lý Chính, Trần Cung cùng Tần Lâm Quân, Triệu Quát bốn người ở đây!
Trên bàn đá, Trần Cung cầm lấy ấm trà đổ vào trên chén trà mỗi người phía trước, mùi trà thơm nồng đậm tản ra. Lý Chính cầm lấy đi chén trà nhẹ nhàng lắc lắc trước miệng, sau đó nhẹ hớp một cái. Lập tức đặt chén trà xuống, nhìn Tần Lâm Quân nước chảy mây trôi thưởng thức trà.
- Vương phi lần này tới, không biết tìm bản vương có chuyện gì!
Tay nhỏ Tần Lâm Quân trắng noãn như ngọc khẽ đặt chén trà xuống, nhoẻn miệng cười với Lý Chính.
- Tần Vương, lần này ta tới là muốn cùng điện hạ hợp tác!
- Há, bản vương cần gì hợp tác?!
- Có đúng không, Tần Vương điện hạ, bây giờ ai cũng biết thời gian của Thần Hoàng đã không nhiều lắm, một khi Thần Hoàng qua đời, Tần Vương phủ nguy cơ sớm tối!
Tần Lâm Quân vừa nói, đầu ngón tay ma cốc trà.
Ánh mắt Lý Chính ngưng tụ, lạnh mặt nói:
- Thế nào, ngươi đang nguyền rủa phụ hoàng bản vương chết sao?!
Tần Lâm Quân cười lạnh, ánh mắt nhìn chăm chú Lý Chính:
- Tần Vương điện hạ chẳng lẽ còn tự lừa mình dối người!
- Ngươi chẳng qua là một đứa con Thần Hoàng bỏ đi thôi, dù là ngươi bây giờ có nhiều đỉnh phong nhân tài để sử dụng như thế, hắn từ đầu đến cuối không có xem đứa con trai như ngươi ny ở trong lòng, chỉ bất quá vừa hay có thể lợi dụng ngươi ngăn chặn lực chú ý ba đại thế gia Yến Châu mà thôi!
- Không phải vậy, ba vị hoàng tử còn lại đều được Thần Hoàng trợ giúp nhất định, mà ngươi lại là người duy nhất không có!
- Ba đại thế gia đều biết ngươi có thể chiếm lĩnh hai phủ lại như thế nào, chỉ cần bọn họ muốn liền có thể nhất chiến mà thắng!
- Bọn họ bất quá chỉ kiêng kị hoặc là nói chờ đợi thời cơ chín muồi mà thôi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất