Chương 253: Lữ Bố Tiến Về Yến Ưng Phủ (2)
m thanh dễ nghe êm tai, mà biểu lộ quả thực tựa như một nữ chủ nhân!
Mà Thanh Vũ Thanh Nguyệt hai tiểu thị nữ cũng ở phía sau nàng.
Diệp Hân Ngữ nhướng mày, bây giờ thiếu chủ của mình vẫn là vương phi chưa cưới của Tần Vương đây... Lúc này một trận gió nhẹ thổi qua, Tần Lâm Quân tuyệt đại phong hoa mỉm cười, nhìn Mộ Dung Liên Tuyết ngạo kiều nói:
- Đa tạ Mộ Dung quản gia!
Mộ Dung Liên Tuyết nghe lời Tần Lâm Quân, nhất thời trừng mắt, tức giận nhìn nàng, còn Thanh Vũ Thanh Nguyệt hai tiểu thị nữ bên cạnh cũng tức giận nhìn Tần Lâm Quân.
- Hừ! Nữ nhân xấu!
Thanh Vũ Thanh Nguyệt hai tiểu thị nữ đáng yêu bị Mộ Dung Liên Tuyết tẩy não, biết vương phi của điện hạ mình không phải một một cô gái tốt, cần thường xuyên đề phòng nàng!
Mộ Dung Liên Tuyết tuy bộc lộ tài hoa, nhưng một mực sinh hoạt cùng Dung bà bà, thiếu khuyết nhân tình thế thái tôi luyện, lại thêm sau khi đến Tần Vương phủ, mỗi người trong Tần Vương phủ đều sủng ái tồn tại giống như tiểu tiên nữ này, vì vậy mới làm ra chuyện ấu trĩ đối với Tần Lâm Quân. Lý Chính bất đắc dĩ lắc đầu, trừng một cái về phía ba cô gái!
Ba người thu hồi biểu lộ tức giận, Mộ Dung Liên Tuyết xụ bãi xuống nói:
- Các ngươi đi theo ta!
Sau đó mang theo Tần Lâm Quân cùng Diệp Hân Ngữ mấy người tiến về Tây Viện Tần Vương phủ. Tần Lâm Quân lại không có khởi hành, mà nhìn Phan Phượng cùng Triệu Quát một chút. Lý Chính dở khóc dở cười, là sợ mình mời chào Phan Phượng cùng Triệu Quát à, Tần Lâm Quân ngươi tin hay không, bây giờ đang ở Tần Vương phủ ngoại trừ ngươi cùng Diệp Hân Ngữ ra, đều là người của ta!
Nói với Dạ Lăng Vân:
- Lăng Vân, ngươi dẫn Phan Phượng cùng Triệu Quát hai vị đến chỗ ở, chiêu đãi thật tốt!
Triệu Quát cùng Phan Phượng gật đầu với Tần Lâm Quân, đi theo Dạ Lăng Vân nghỉ ngơi. Tần Lâm Quân lúc này mới yên tâm theo Mộ Dung Liên Tuyết rời đi.......
Ban đêm buông xuống, Dịch lão một đường cực tốc chạy tới Yến Ngọc phủ, Lương Dụ quận tiếp giáp với Trung Yến phủ, bởi vậy Lữ Bố suất lĩnh 100 ngàn đại quân tọa trấn tại Lương Dụ thành!
Khi Dịch lão đuổi tới phủ thành chủ Lương Dụ thành, đêm đã khuya!
Trong phủ thành chủ, hạ nhân thị nữ đều đã đi nghỉ ngơi, chỉ có thị vệ đang cứng chắc trấn giữ. Mà Dịch lão trực tiếp bay qua cửa lớn phủ thành chủ, bay vào trong phủ thành chủ, định ở trên không trung. Khí tức Dịch lão lúc đầu thu liễm hơi hơi phóng xuất, khí tức đặc hữu thuộc về Niết Bàn cảnh, biểu thị đến đây bái phỏng.
Dịch lão nhìn phủ thành chủ phía dưới, chờ đợi Lữ Bố xuất hiện. Ngay tại lúc này, Phương thành chủ phủ phía dưới, tiếng côn trùng xào xạc ngừng lại, Dịch lão cảm ứng một cỗ khí tức uy hiếp đến cực hạn đang chậm rãi dâng lên. Lông tơ toàn thân Dịch lão dựng đứng, chỉ thấy phía trên nóc nhà lớn nhất phía dưới đột nhiên xuất hiện một bóng người đỏ sậm. Bóng người đỏ sậm kia được ánh trăng chiếu xuống, thân hình cao lớn hùng vĩ làm cho người cảm thấy mười phần kính sợ!
- Ngươi là người phương nào?
Một tiếng nói cuồng ngạo không bị trói buộc vang lên. Lữ Bố chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lão giả trên không trung tản ra khí tức hiền lành. Dịch lão bị Lữ Bố nhìn chăm chú, đột nhiên cảm nhận được không gian xung quanh ngưng kết. Không phải Lữ Bố thấy lão giả này để lộ ra khí tức hiền lành gọi hắn ra gặp nhau, Phương Thiên Họa Kích của mình đã sớm giúp cạo đầu hắn!
Chỉ là Niết Bàn cảnh đỉnh phong mà thôi!
Dịch lão nuốt một chút ngụm nước bọt, tuy nhiên trước đó đã cảm thụ khí tức Vũ Văn Thành Đô, cũng biết Tần Vương phủ còn có một vị thần tướng là Lữ Bố, nhưng đây cũng quá mẹ nó khoa trương đi, trong lòng Dịch lão đều có chút chửi bậy!
Trước đó khí tức Vũ Văn Thành Đô không có nhằm vào hắn, hắn còn không cảm giác được thực lực Vũ Văn Thành Đô rốt cục mạnh đến mức nào, dù sao mạnh hơn hắn một chút mà thôi. Nhưng bây giờ Lữ Bố tán phát khí tức toàn bộ nhằm vào hắn, hắn đột nhiên cảm nhận được mình nhỏ bé, dường như Lữ Bố muốn giết mình, không đến mười chiêu!
Cái này rõ ràng là Niết Bàn cảnh trung kỳ thôi nha, mà mình là Niết Bàn cảnh đỉnh phong, làm sao mà cảnh giới hai người đảo lại vậy. Dịch lão đột nhiên lý giải lời lúc ấy Mai di đã nói, ngươi chỉ cần không nhìn thấy qua, làm thế nào cũng sẽ không tin tưởng có loại yêu nghiệt này tồn tại!
Mà loại người này đặc biệt còn là võ tướng!
- Hửm?
Lữ Bố nhìn Dịch lão đang ngẩn người, không trả lời hắn.
Dịch lão trong nháy mắt tỉnh ngộ, nhìn Lữ Bố đang hơi nhíu lên mi, lập tức xuất ra lệnh bài Lý Chính đưa cho nói:
- Lữ tướng quân, đây là lệnh bài Tần Vương đưa cho ta, là Tần Vương để cho ta tới tìm ngươi!
Thần sắc Lữ Bố khẽ động, chủ công gọi?
Dịch lão lập tức đi đến nóc phòng đem lệnh bài giao cho Lữ Bố, Lữ Bố bắt lệnh bài nắm trong tay, ánh mắt híp lại, cảm ứng được tin tức Lý Chính truyền cho hắn, mắt hổ hơi mở. Nói với Dịch lão bên cạnh:
- Ta đã biết ý đồ ngươi đến, chủ công đã đáp ứng Tần Lâm Quân phái ta đi trợ giúp các ngươi, vậy ta theo các ngươi tiến về Yến Ưng phủ!
Dịch lão nghe nói thì vui mừng, lúc đầu Dịch lão còn cảm thấy thiếu chủ mình chỉ để Tần Vương phái một người Lữ Bố trợ giúp, phải chăng có chút không đủ thỏa đáng. Nhưng bây giờ Dịch lão cảm thấy thiếu chủ của mình quả nhiên anh minh thần võ. Lữ Bố một người đã có thể so với hai vị cường giả Niết Bàn cảnh đỉnh phong!
Dịch lão nhìn Lữ Bố nhẹ giọng hỏi:
- Đã như vậy Lữ tướng quân, chúng ta phải chăng lập tức xuất phát!
Lữ Bố xoay tay thu hồi lệnh bài, nói với Dịch lão:
- Ngươi đợi một lát, ta bàn giao cho thuộc hạ một ít chuyện, chúng ta lập tức xuất phát!
- Tốt!
Dịch lão vừa nói xong, Lữ Bố nháy mắt biến mất đi tìm Phương Lâm bàn giao công việc sau khi hắn rời đi cùng cách giấu đi việc hắn rời!
Dịch lão ở trên nóc nhà nghỉ ngơi một chút, Lữ Bố trở lại!
Hai người không nói hai lời bay về hướng Yến Ưng phủ!